Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 271 - Q2 - Chương 052: Thường Tiện Nhân Gian Trác Ngọc Lang.

Q2 - Chương 052: Thường tiện nhân gian trác ngọc lang. Q2 - Chương 052: Thường tiện nhân gian trác ngọc lang.

Hôm ngay Trường An nóng ơi là nóng, đến chút gió cũng không có, Lưu Nghĩa nhìn cối xay gió, lập tức quyết định buộc trâu vào. Không có gió thì lấy trâu kéo cối xay đá phía dưới, thuận tiện quay luôn cánh quạt.

Nóng, thực sự quá nóng rồi, bọn trẻ con kéo nhau ra mấy chỗ tiểu cảnh bên kênh nước, tụ tập bên thạch ngư ông chơi đùa, nước kênh này còn dùng để làm nước ăn rất sạch rất trong mát. Lưu Nghĩa cảnh cáo bọn trẻ con không được cho chân xuống đó, không được đụng vào cần câu trúc của thạch ngư ông.

Nói tới chỗ mát nhất trong phường Tấn Xương thì ao sen chùa Đại Từ Ân là số một, diện tích ước chừng ba bốn mẫu, trong ao khắp nơi mọc hoa sen. Trên bờ trông dâu, liễu là chỗ hóng mát giải nóng lý tưởng, chỉ là lúc này cả phường đang bận rộn, chẳng ai ra nơi này.

Nhìn hoa sen điềm lành đang nở rộ trong ao sen của chùa Đại Từ Ân, Lưu Nghĩa lại nhìn ao xen phường bị lá sen dày đặc che kín mà nghiến răng.

Hoa sen điềm lành (hoa súng) của chùa Đại Từ Ân, tựa như hoa đăng Tết Nguyên Tiêu thả trên mặt nước, hương hoa man mát lan tỏa trong không khí, loại hoa của họ giống hoa sen, từng vòng cánh hoa xếp chồng từ ngoài vào trong thu nhỏ dần, bọc lấy nhụy vàng.

Hoa của người ta có đủ sắc màu trắng, phấn hồng, xanh lam, vàng, muôn màu muôn vẻ trông vui mắt, nhìn thôi khiến người ta thấy mình có Phật duyên.

Còn sen của phường là cái loại mà cuống có gai vươn khỏi mặt nước đưa hoa lên thật cao.

Giờ gió thu dần nổi lên, hoa sen rụng sạch, chỉ còn vài bông nở muộn còn kiên trì nở, dù thế cũng chẳng kiên trì nổi một ngày đâu, lá rụng tới vài cái rồi.

Huyện úy luôn nói, phường dân tuy có tiền rồi, nhưng tố chất hình tượng chẳng theo kịp, so với chùa Đại Từ Ân, phương diện nào cũng kém, nhìn là thấy lộ ra vẻ nghèo khó.

Đám người chùa Đại Từ Ân rất thất đức, còn dùng rào bao quanh hoa sen điềm lành, không để phường dân ra đào.

Lưu Nghĩa vừa mới bám vào rào nhìn hoa súng mấy cái thôi mà có một tên tiểu sa di chạy tới canh chừng. Loại sen điềm lành này do cao tăng Thiên Trúc mang tới, không thể để đám trộm phường Tấn Xương lấy mất.

Lưu Nghĩa lấy từ trong lòng ra cái bánh kẹp thịt mình đã ăn non nửa, đưa tiểu hòa thượng:" Tiểu sư phụ dùng cơm chưa?"

Tiểu sa di mười một mười hai tuổi, nom trắng trẻo béo tốt, khinh bỉ nói:" Ta không ăn bánh thịt ngươi ăn thừa, sư phụ nói, sen phật không cho người ngoài."

Lưu Nghĩa cười rất tươi tới gần tiểu sa di, bất thình lình tóm lấy tăng y, đút ngay miếng bánh thịt vào mồm tiểu sa di, uy hiếp:" Sư phụ ngươi là hòa thượng giới luật, không đụng vào thịt, giờ ngươi đã ăn thịt, không làm hòa thượng được nữa."

Trong mắt tiểu sa di trào ra từng giọt nước mắt to, nỗ lực tránh thoát khỏi Lưu Nghĩa, chắt tay quỳ xuống đất, miệng đọc "A di đà phật", sám hối tội lỗi của mình.

Khỏi nói cũng biết Lưu Nghĩa vốn bản tính thật thà nhút nhát, giờ nhiễm thói bạo lực từ ai, ông ta vừa ăn bánh vừa nói:" Tiểu hòa thượng, nhìn quanh đây xem, chỉ có hai chúng ta, nếu như ngươi cho ta đào vài cây sen Phật, ta đảm bảo không kể ra chuyện ngươi ăn thịt. Sau này muốn ăn thịt, ta còn lén cho ngươi."

Tiểu sa di muốn bịt tai, có điều nó vẫn kiên định chắp tay niệm Phật sám hối.

Lưu Nghĩa ăn hết miếng bánh cuối cùng:" Giờ ta đi nói với tri khách tăng, ngươi cướp bánh thịt của ta ăn."

Nước mắt ướt mặt tiểu sa di.

Lưu Nghĩa nói nhỏ:" Hay là ngươi cho ta một đoạn ngó sen đi."

Tiểu sa di nuốt nước mắt, thật thà nói:" Sen Phật không mọc ngó, chỉ có hạt."

"Hạt à?" Lưu Nghĩa dài cổ nhìn sen Phật, làm gì có đài sen?

"Hạt sen ở dưới nước, không ở trên mặt nước."

"Vậy ngươi cho ta ít hạt sen, ta sẽ không nói chuyện ngươi ăn bánh thịt, sẽ giữ kín trong lòng."

Tiểu sa di rõ ràng muốn khóc lớn, nhưng vẫn kiên cường nhịn được, vén áo bào lên, cúi xuống ao, mò lên mấy cái cục, ném cho Lưu Nghĩa rồi khóc nức nở.

Lưu Nghĩa hớn hở cầm trong, đây là đồ tốt, Vân Na tiểu nương tử thế nào cũng thích, trước tiên kiếm một cái chum trồng thứ này đã, tặng cho tiểu nương tử trước. Đợi năm sau có giống rồi, sẽ thay toàn bộ thứ sen rẻ rách của phường.

Như thế huyện úy không thể cười phường Tấn Sương thiếu khí chất nữa.

…….. ……………

Bùi Hành Kiệm nóng nảy đi qua đi lại, ở bên cạnh Tô Định phương mặc áo vải trắng ngà mỏng nhẹ, nằm nghiêng trên giường mềm, phe phẩy quạt bồ.

"Ân Sư, Vân Sơ tùy ý làm xằng như vậy, thực sự không phải gánh bất kỳ hậu quả nào sao?"

Tô Định Phương mắt khép hờ nói:" Y làm sai gì, ngươi nói cho ta xem."

"Đánh chết bộ đầu, đuổi hết bộ khoái nha dịch, bức tử truân giám, tư lại, còn thị uy toàn huyện, đâu việc nào là hành vi quân tử." Bùi Hành Kiệm đứng lại nói:

"Tên bộ đầu coi mạng người như cỏ rác, đáng giết, đám bộ khoái, nha dịch thông đồng ức hiếp bách tính, đuổi đi, đó là quyền lực của huyện úy. Cùng lắm là đuổi nhiều chút thôi, song vẫn thuộc phạm vi chức quyền." Tô Định Phương mỉm cười nhìn ái đồ:" Những kẻ tự sát đều đáng tội, chứng cứ xác đáng, chúng định lấy cái chết của mình ép Vân Sơ, sao có thể nói bị bức tử?"

"Thủ Ước, ta thấy không phải ngươi trách Vân Sơ, mà đang tiếc vì sao khi mới nhậm chức huyện lệnh Trường An, không làm mấy việc này chứ gì?"

Bùi Hánh Kiệm không đáp.

"Có phải ngươi lo cho thanh danh của mình, sợ bị người ta chụp lên cái mũ khốc lại không? Thực ra giờ ngươi đi làm cũng không muộn, nhưng lại sợ mang tiếng bắt chước người ta chứ gì?"

"Có phải nghĩ bản thân thua kém Vân Sơ không?"

Bùi Hành Kiệm mặt đỏ bừng bừng, như đứa bé phạm lỗi.

Tô Định Phương cười to:" Ngươi hơn Vân Sơ nhiều lắm."

Bùi Hành Kiệm không mặt dày đi nhạn lời này:" Ân sư đang trách đệ tử."

Tô Định Phương lắc đầu:" Vi sư nói đều là thật, ta và Anh công đều đang đợi ngày Vân Sơ lật thuyền, cho nên mới không đứng ra ngăn cản y."

"Nói xem vì sao hành vi của Vân Sơ là phi quân tử?"

Bùi Hành Kiệm chắp tay hướng lên trên:" Y quá theo đuổi bản chất sự vật, theo đuổi hiệu suất, không quan tâm tới quá trình phát triển sự việc, nói cách khác, y bỏ qua nhân tính trong đó, cho nên làm việc không đẹp."

Tô Định Phương gật gù:" Rất hay, chính vì hai chữ không đẹp này đấy, không chỉ ngươi thấy thế, mà cả ta, Anh công, thậm chí là lão thất phu cũng hiểu được."

"Tiếp tục đi, ai làm việc gây ra cảm giác này?"

Bùi Hành Kiệm dõng dạc nói:" Thương Ưởng ạ, rõ ràng ông ta làm bất kỳ việc gì cũng đúng với luật pháp Đại Tần, không chê trách gì được, nhưng người cuối cùng bị ngũ mã phân thay chính là Thương Ưởng."

"Ông ta giúp nước Tần từ yếu chuyển mạnh, giúp nước Tần đoạt đất đai màu mỡ của nước Ngụy, tạo dựng cơ sở cho Thủy hoàng đế thống nhất sáu nước."

"Một người khiến cả nước Tần được lại ích, cuối cùng làm hại bản thân."

Tô Định Phương thong thả lắc đầu:" Vân Sơ khôn khéo hơn Thương Ưởng lắm, y không phải kẻ một mực cứng rắn như vậy đâu."

"Nếu ta đoán không nhầm, y mạnh tay như thế ở huyện Vạn Niên là muốn thăm dò đám người già bọn ta có thể tha thứ cho y ở mức độ nào."

"Ngay khi y phát hiện ra không thăm dò được thái độ của bọn ta, ngươi xem, y sẽ lập tức bỏ tác phong bá đạo. Nếu vi sư đoán không lầm, tiếp theo đám tư lại huyện Vạn Niên thoát khỏi áp lực sẽ thích y."

"Cuối cùng y sẽ thống nhất huyện Van Niên thành một khối vững chắc."

Bùi Hành Kiệm ngẫm nghĩ một hồi than:" Thường tiện nhân gian trác ngọc lang."

………..

(*) Để thơ cho hay, câu này hiểu theo nghĩa thời nay là “đẹp trai thì ai chả thích.”

Câu này trong bài thơ của Tô Đông Pha, vài trăm năm nữa mới có, Bùi Hành Kiệm nói câu này rất vô lý, cơ mà Lão Kiết làm cả bài dài cãi, là câu này trong dân gian hay dùng, họ Tô đưa vào thơ thôi, mình thấy 8 phần Lão Kiết cãi cùn đấy. Sai không chịu nhận.

Bình Luận (0)
Comment