Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 272 - Q2 - Chương 053: Vân Sơ Vì Dân Vì Nước.

Q2 - Chương 053: Vân Sơ vì dân vì nước. Q2 - Chương 053: Vân Sơ vì dân vì nước.

Nếu biết tình trạng Vân Sơ lúc này chắc Bùi Hành Kiệm chẳng hâm mộ, vì Vân Na đang rúc đầu vào lòng ngực y khóc tấm tức.

Vân Na là đứa bé cực kỳ ghét khóc, chỉ có lúc ở trước mặt Vân Sơ là nó thích dùng phương thức này để biểu đạt, mình bị sỉ nhục, cần huynh trưởng ra mặt vãn hồi thể diện.

Vân Sơ kéo Vân Na ra khỏi lòng, nhìn khuôn mặt đã khóc tới không ra gì nữa:" Muội vì không biết làm thơ liên quan tới trăng, cho nên bị Tu Dung, Công Tôn nương tử và Thôi bà bà đuổi ra à?"

Vân Na mếu miệng gật gật đầu không nói.

Vân Sơ ngẫm nghĩ:" Muội không biết làm thơ, đó không phải là chuyện đương nhiên à? Vì sao phải thấy tủi thân chứ?"

"Người biết làm thơ có rượu để uống, muội còn nhỏ, uống rượu gì chứ?"

"Ý muội là, họ uống một loại nước đo đỏ, thơm thơm, ngòn ngọt, muội cũng muốn uống, họ không cho, nên muội muốn làm thơ chứ gì?"

Lần này Vân Na gật mạnh đầu, cả kim hồ điệp gài trên mái tóc cũng rơi luôn, Vân Sơ đau đầu.

Đứa bé này từ nhỏ không thích đọc sách, không phải là không thích thường đâu, nó ghét một cách đặc biệt, đọc sách liền bốn năm năm rồi không thuộc nổi Thiên tự văn, đừng cói tới Cú vận cao hơn chút.

Không học qua những thứ đó thì không thể làm thơ, cho nên Vân Na muốn làm thơ là vấn đề nan giải.

Lấy khăn tay ra lau hết nước mắt nước mũi lem nhem trên mặt nó, nghiêng phải nhìn, nghiêng trái nhìn, nhìn khuông mặt tròn tròn của muội tử, càng nhìn càng thấy thích, hôn lên trán một cái:" Chuyện vặt, ca ca giúp muội."

Nói rồi bế Vân Na vào trong lòng, tay nắm tay, cầm bút viết thiên cổ tuyệt xướng Tĩnh Dạ Tư của Vân Na.

Đầu giường ánh trăng rọi,

Mặt đất như phủ sương.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.

Viết xong dạy Vân Na đọc từng chữ, đợi đứa bé này thuộc làu rồi, vỗ mông một cái, biểu thị nó có thể đi tìm ba nữ nhân kia khoe khoang.

Nhìn Vân Na nhảy nhót mà đi, Vân Sơ thấy đứa bé này thật đáng yêu, thậm chí cho vằng bài Vịnh Ngan của Lạc Tân Vương chắc giống thế này, do người trong nhà làm cho.

Đùa à, trẻ con bảy tuổi biết làm thơ? Học vấn cao như Vân Sơ lúc này còn đếch biết làm thơ nữa là.

Tiễn Vân Na đi rồi, Vân Sơ nhìn trăng lúc này chưa phải là sáng lắm, lại cầm văn thư huyện Vạn Niên lên, nghĩ cách phú quốc cường dân.

Vừa song đang nghĩ tới đâu nhỉ … à đúng rồi, luận tới nữ nhân thì loại nữ nhân trong thơ của Tô Thức, ở Đại Đường lúc này không phải không có, nhưng mà cần bồi dưỡng từ nhỏ.

Nếu nhìn rộng ra toàn thế giới.

Nữ nhân Châu Âu thời điểm này không được, nhất là nữ nhân Cao Lô (Gallia) gợi cảm, đang ôm lợn run rẩy vượt qua mùa đông. Nam nhân của các nàng thì đang huyết chiến với đế quốc Đông La Mã, để bảo vệ nữ nhân không bị người La Mã cướp mất.

Ừm, làm giàu, làm giàu, phải nghĩ cách làm giàu ....

Tứ đại Cáp Lý Phát (Khalip) đang mưu sát lẫn nhau, cướp đoạt vị trí gần với thần nhất, nghe nói nữ nhân ở đó eo mềm lắm, như rắn ấy, có vẻ không tệ.

Nữ nhân nước Oa thích làm răng đen xì, cái này thì bỏ.

Nói ra vẫn là Tân La phụ giống với thẩm mỹ quan Đại Đường nhất.

Khi Vân Sơ nỗ lực nghĩ sách lược ích nước lợi dân, có mấy nữ nhân đứng sau y.

Đợi Vân Sơ chuẩn bị uống ngụm trà cho tỉnh táo đầu óc, phát hiện Ngu Tu Dung ngồi đó, cằm dựa lên bàn, nhìn y không chớp.

Vân Sơ hắng giọng ngồi đàng hoàng, đặt văn thư xuống:" Vì nước vì dân thôi mà, không cần sùng bái ta như vậy, đây là chuyện thường ngày với quan viên. Đợi nàng gả tới rồi sẽ từ từ quen."

Không đợi Ngu Tu Dung trả lời, Công Tôn Đại Nương lấy tờ giấy Vân Sơ cầm tay Vân Na viết, đặt lên bàn:" Cái này lang quân viết à?"

Nữ nhân này ở Vân gia ngày càng ăn mặc không giữ gìn rồi, ăn mặc kiểu gì mà cứ cử động một cái là sau lớp áo thùng thình kia thấy ngay eo thon mảnh khảnh, bờ mông tròn lẳn đẫy đà, phơi bày mọi đường cong, vẻ phong tình mê hoặc lòng người. Lại còn cặp mắt như nước mùa thu sóng sánh, căn bản không phải thiếu nữ non nớt chưa qua tưới tắm như Ngu Tu Dung có thể so sánh, đúng là thứ vưu vật trời sinh ... suốt qua lượn lại trước mắt, đôi chân dài miên man đó thực sự khiêu khích ý chí vì nước vì dân của lão tử.

Đóc óc nghĩ thế, bề ngoài thì Vân Sơ cau mày, đó là bản lĩnh quan viên, hoạt động tâm lý không liên quan tới sắc mặt:" Chữ ta mà tệ thế à?"

"Thiếp thân biết chữ trên đó không phải của lang quân, thiếp thân chỉ hỏi bài thơ này có phải của lang quân không?"

Vân Na đang ôm túi nước nho, mở cái miệng nhỏ bị nước nho nhuộm đỏ nói:" Của muội đấy."

Công Tôn Đại Nương hừ khẽ:" Ta không tin."

Vân Na cuống lên, đặt bầu rượu xuống, nhảy vào lòng Vân Sơ, cầm tay ca ca thúc giục:" Mau, chúng ta viết một bài nữa cho họ xem."

Vân Sơ muốn vỗ trán, không còn gì để nói với đứa muội tử này nữa.

Công Tôn Đại Nương trề môi khinh bỉ:" Còn nói không phải của ngài viết nữa thôi, ca ca làm văn tặc cho muội tử, coi như là một chuyện thú vị ở Đại Đường."

Vân Sơ mắt nhìn bầu ngực có thể so với nữ nhân Cao Lô của Công Tôn Đại Nương, bất mãn nói:" Sao lại làm văn tặc, cô cầm bài thơ này đi hỏi xem, vị tài cao nào làm ra được, bị huynh muội ta trộm mất."

Ngu Tu Dung cười híp mắt:" Đây tất nhiên là thơ do muội tử thiếp làm."

Thôi nương tử mắt đảo mấy vòng, tức thì cũng há miệng cười:" Không sai, đúng là do Vân Na tiểu nương tử viết, không tin bảo người ta tới hỏi lão thân."

Công Tôn Đại Nương nhìn một vòng quanh nhà, chỉ còn biết cười méo xẹo:" Lang quân cố dát vàng lên mặt Vân Na như vậy, không sợ người khác vạch trần à?"

Vân Sơ cười to:" Chẳng lẽ cô rảnh rỗi đi cạo vàng trên mặt tượng Phật sao?"

Thôi nương tử phụ họa:" Đúng, đúng, tiểu nương tử nhà ta là nữ đồng cầm đèn của Huyền Trang đại sư, có thứ mù mắt nào dám tới hỏi. Phật nữ làm ra bài thơ như thế có gì mà lạ."

Công Tôn Đại Nương quay sang Ngu Tu Dung:" Muội dứt khoát ngồi cùng thuyền với lang quân vô lại này của muội đấy à?"

Ngu Tu Dung che miệng nhưng mà cười rõ to:" Gả gà theo gà, gả chó theo chó."

Vân Sơ thấy Công Tôn Đại Nương nhiệt tình bất bình thay Lý Bạch, cười:" Được rồi, được rồi, bài thơ này kỳ thực ta nghe thấy ở bên ngoài thôi."

Công Tôn Đại Nương mới thở nhẹ ra, dụng tay đặt lên đồi ngực no tròn phập phồng:" Thiếp thân nói mà, Vân Na làm sao làm ra được bài thơ nhớ quê tư tưởng sâu sắc như vậy."

Động tác này với nam nhân đúng là chết người, chỉ là Vân Sơ không hiểu, dựa vào đầu óc nàng, làm sao có thể mang cái thân thể tuyệt mỹ này sống tới bây giờ.

(*) Loại vì nước vì dân thế này mà chưa gì các bác cho rằng có thể đấu lại Vũ đế :D

Bình Luận (0)
Comment