Lý Trị nhìn Vũ Mị bụng đã to vượt mặt, dừng lại một chút không để nàng quá vất vả đi theo mình, kỳ thực lại là nói với Vân Sơ:" Dù sao cũng cần đức hiếu sinh, hai bọn chúng cô phụ triều đình, cô phụ trẫm, nhưng trẫm không thể thiếu lòng nhân từ. Thế này đi, 330 quan bị thiếu kia, coi như trẫm trả thay chút, ngươi về thả hai cái xác đó xuống, an táng tử tế."
Vân Sơ không thấy đây là ý hay, nếu thỏa mãn nguyện vọng của Lý Trị, chẳng phải thời gian qua mình uổng công làm kẻ ác à? Mình khó khăn lắm mới khiến đám người huyện nha biết sợ mà tuân thủ pháp luật, Lý Trị làm thế thì thành công cốc hết. Vân Sơ chắp tay:" Bệ hạ nhân tử, vi thần cảm kích, nhưng gia quyến hai kẻ này đã quy án, thần thu hồi được một phần tiền lương, chỉ cần bán gia quyến tội tù là có thể bù lại."
Lý Trị cau mày, hắn không ngờ được lại bị một tên quan nhỏ xíu chống đối."
Đúng lúc này Vũ Mị ở bên nói:" Bệ hạ vì đứa con trong bụng thiếp cầu phúc, thiếp cảm kích vô cùng, nhưng nếu vì con mà khiến bệ hạ quên mất uy nghiêm của pháp luật lại thành không hay. Thiếp cho rằng, bệ hạ dùng tiền này mua lấy gia quyến phạm quan, sau đó có thể phóng sinh, chẳng phải hay sao?"
Lý Trị không đáp lời Vũ Mị, vẫn nói:" Trong mắt ngươi pháp luật không có đường thỏa hiệp sao?"
Vân Sơ lắc đầu:" Nếu pháp luật cũng thỏa hiệp, vậy thần không biết mình phải tuân theo quy củ nào làm quan."
"Được, ngươi nhớ kỹ cho trẫm lời hôm nay, trẫm không muốn một ngày, ngươi phạm pháp lại mong trẫm mở cho một đường sống. Nếu ngươi làm theo pháp luật, vậy tiếp tục đi, gia quyến phạm quan, nên bán thì bán, nên giết thì giết, trẫm sẽ không nới tay. Hi vọng ngươi giữ được lòng này, làm quan cẩn thận, làm người cẩn thận." Lý Trị nghiêm khắc nói:
Vân Sơ không biết phải chắp tay tới lần thứ mấy:" Bệ hạ giáo huấn, thần ghi nhớ trong lòng."
Nói xong còn dùng ống tay áo lau mắt, dưới tác dụng của gừng, lệ rơi như mưa.
Tới lúc này Lý Trị mới có chút hài lòng, chuyên môn đem cần câu cướp của thạch ngư ông thưởng cho Vân Sơ, còn Vũ Mị đưa tới ánh mắt khinh bỉ.
Lý Hoằng thì nhóm chân lên giúp Vân Sơ lau nước mắt chảy ra, Vân Sơ ngồi hẳn xuống để nó lau nước mắt. Lý Trị nhìn cảnh ấy, nói:” Chớ quên ân tình hôm nay.”
Cơ mà chắc là bị vụn gừng rơi vào mắt rồi, khiến cho nước mắt của y vẫn tuôn ào ạt, đến khi vốc nước dưới cây rửa mặt trong ánh mắt khinh bỉ của Vũ Mị, y mới không bị hoàng ân làm cảm động nữa.
Mỗi cái cây mỗi viên gạch ở phường Tấn Xương đều là tâm huyết của Vân Sơ, bởi thế bất kể Lý Trị hỏi tới chuyện gì, y đều có thể nói rõ ràng, cái vẻ mặt khinh bỉ của Vũ Mị mới dần tiêu tan.
Khi tới nhà ăn tham quan, cho dù là Lý Trị cũng bị cảnh tượng 200 cái bàn ăn làm chấn kinh không nói lên lời.
Mấy người đi tới trước quầy món ăn từ bột mỳ, Lý Trị nhìn không dưới hai mấy món, hỏi:" Làm bằng bột mỳ cả sao?"
Tuy là hỏi thừa, Vân Sơ vẫn chỉ bát mì gần nhất, nói ra cách làm, mùi vị, chi phí cùng giá bán.
Tính toán một phen, Lý Trị thấy bát mỳ chỉ thu lợi được nửa đồng, nói:" Nói vậy thì dù là cả nhà ăn lớn như thế, làm việc suốt ngày cũng không kiếm được là bao."
"Vâng, bát mỳ giá rẻ như thế, mục đích là để người cùng khổ cũng có thể tới phường Tấn Xương ăn một bát mỳ. Với họ mà nói, đây là việc to tát rồi, ăn xong trở về có thể khoe khoang với láng giềng. Còn với phú gia tử, một bát mỳ làm sao xứng với thân phận của họ ..." Vân Sơ đi tới khu món hấp, chỉ nạm bò, cừu hầm, thịt viên:" Đặt ở chỗ thứ này, giá tăng lên gấp ba."
"Ồ, ý ngươi là, cũng bát mỳ 3 văn tiền đó, chỉ cần xếp ở khu này sẽ thành giá 30 văn tiền?"
Vân Sơ cười:" Anh minh không ai hơn bệ hạ, người ít tiền thì thấy bát mỳ 3 đồng là lời rồi. Còn người có tiền mà bảo bát mỳ này 3 đồng, khách chẳng những không vui, mà còn cho rằng ăn thứ không đáng tiền, hạ tháp thân phận."
"Ha ha ha ha ~~~" Lý Trì phát ra tràng cười vang vọng cả nhà ăn:
Vân Sơ cứng người, y không biết điểm đáng cười ở chỗ nào, nhưng Lý Trị cười khoa trương như thế, nhưng người xung quanh đã cười rồi, bao gồm cả Vũ Mị một tay ôm cái bụng như nhét quả dưa lớn mà cũng cười, y đánh mở to mồm cười ngượng ngùng.
Không phải nói chứ, khóc thì dễ, muốn cười thật khó lắm.
Lý Hoằng chẳng biết gì cũng cười theo, tiếng cười của nó là vui vẻ nhất, làm Vân Sơ đột nhiên phát hiện, đứa bé này trông thật đẹp.
Thật ra câu này là thừa thái, Lý Trị trông hơi văn nhược một chút, nhưng kế thừ gen của Văn Đức hoàng hậu và Thái tông hoàng đế, phải nói là rất tuấn tú. Còn Vũ Mị, cho dù vác cái bụng to cũng là bà bầu xinh đẹp nhất mà Vân Sơ từng thấy. Con của hai người như vậy, không đẹp mới có vấn đề.
Vân Sơ mới đầu thực sự không muốn để ý tới đứa bé hai mươi mấy tuổi sẽ đột nhiên phát bệnh chết này.
Bây giờ đặt quá nhiều tình cảm vào nó, sau này nó toi đời, mình càng bi thương. Muốn tránh bi thương thì ngay từ đầu đừng tiếp xúc, nhưng chả sao nó lại rất quấn Vân Sơ.
"Đúng, đúng, làm ăn phải như thế, kiếm ít hoặc không kiếm từ người ít tiền, phải xẻo mạnh người có tiền, làm ăn thế mới thống khoái." Lý Trị vừa ngừng cười liền có cảm ngộ, than:
"Đáng tiếc, trên đời này người ta làm đa phần làm ngược lại, bọn họ cứ kiếm lợi từ kẻ yếu, né tránh kẻ mạnh, hoang đường, đúng là hoang đường."
Vân Sơ tin những lời này xuất phát từ phế phủ của Lý Trị, ngồi ở vị trí của hắn, nói thực là lợi ích lại nhất trí với bách tính phổ thông.
Quốc thái dân an, bách tính an khang, hoàng đế mới tiêu diêu tự tại.
Xem qua hơn 200 món ăn đều mới làm, bốc hơi nghi ngút, hương thơm mê hoặc, Lý Trị lại chẳng có ý muốn ăn thử. Mỗi tên tráng hán như gấu phía sau là đi tới đâu, ăn tới đó.
Nhưng quân khốn kiếp này không ăn cho tử tế, hết món này tới món kia, mà cầm đũa chọc hết bát này tới bát khác, bất kể thích ăn hay không, hắn đều làm một miếng.
Lý Trị xem hết món ăn, thở dài:" Tiệc bàn dài nổi tiếng của phường Tấn Xương chính là đây phải không?"
Vân Sơ cười:" Chính phải ạ."
"Bách tính lấy bữa tiệc thịnh soạn này khoản đãi, tướng sĩ dù suất chinh gian khổ cũng đáng rồi." Lý Trị đưa ra đánh giá chính diện cho việc làm mấy năm qua của bách tính phường Tấn Xương: