Chỉ cần tới phường Tấn Xương là Lý Trị ắt đi tới chùa Đại Từ Ân bái kiến mẫu thân, trước kia chỉ cần tới chùa Đại Từ Ân bái kiến mẫu thân, Lý Trị ắt tới xem phường Tấn Xương.
Đừng thấy chỉ vẻn vẹn là một thay đổi về thứ tự, thực tế nó tạo thành ảnh hưởng vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Hoàng đế đi bái kiến mẫu thân đã mất, thâm phận của Vũ chiêu nghi chưa đủ, Lý Hoằng chưa được phong vương tất nhiên càng không có cơ hội đi theo.
Vương hậu dẫn thái tử Lý Trung đã đợi ở cổng chùa Đại từ Ân rất lâu rồi, sau khi Lý Trị tới, bọn họ theo Lý Trị vào chùa Đại Từ Ân. Vân Sơ luôn muốn thấy dáng vẻ sinh lòng đố kỵ của Vũ chiêu nghi, thực sự muốn thấy, đáng tiếc, y chẳng thấy gì cả. Nữ nhân đó đỡ bụng đứng dưới rừng trúc loang lổ ánh nắng, ánh mắt ôn nhu tiễn mọi Vương hoàng hậu dẫn thái tử theoo hoàng đế.
Ngược lại Vân Sơ thấy mình đứng trong đám hoạn quan cung nữ rất không thích hợp, y không muốn bị người ta hiểu lầm là hoạn quan. Chủ yếu là trang phục y mặc trên người quá giống trang phục xuân thu của hoạn quan, đều con mẹ nó xanh nõn như nhau.
"Bài thi của ngươi bị Hoằng Nhi viết đầy tên lên đó, đến tay bệ hạ thì không đọc được nữa rồi." Vũ chiêu nghi mắt nhìn rừng trúc nhưng lại nói chuyện với Vân Sơ:
"Ồ, chuyện đó không sao, dù gì thần cũng đã lấy được tiến sĩ."
Lời này vừa nói ra Vân Sơ lập tức hối hận, Lý Trị không ở đây, trước mặt Vũ chiêu nghi cũng không thể nghĩ sao nói thế được, tất cả tại y đang mải chửi thứ trang phục khốn kiếp này.
Vũ chiêu nghi lại tựa hồ không bận tâm:" Ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như thế, Lý Nghĩa Phù nói với ta, ngươi là một con sói, một con sói hoang. Ta thấy đó là đánh giá quá lời, giờ xem ra ông ta không nói sai lắm, ngươi là sói non."
Vân Sơ tập trung tinh thần, đối diện với nữ nhân này, y tất nhiên cẩn trọng hơn đối diện với Lý Trị:" Ở Tây Vực, làm sói là lựa chọn duy nhất ạ, những người làm cừu đều chết hết rồi."
"Ta luôn rất tò mò, tiểu hồ nữ trong nhà ngươi thực sự là thân muội tử của người sao?"
"Thần không thích người ta hỏi mình câu này."
Vũ chiêu nghi thấy Vân Sơ lộ sự khó chịu khỏi giọng nói càng hứng thú hơn, cố tình hỏi:" Vậy ngươi sẽ làm gì?"
"Thần sẽ giết người đó." Vân Sơ nói từng chữ một:
Vũ chiêu nghi hơi bất ngờ:" Ngươi muốn giết ta à?"
"Không ạ."
"Vì sao?"
Vân Sơ lắc đầu:" Đánh không được mà còn nói giết người, đó là chuyện kẻ ngốc mới làm. Chiêu nghi vừa rồi nói thần là sói, sói rất thông minh."
Vũ chiêu nghi cười lớn, cười chẳng hề che giấu gì cả, miệng há to, để lộ cả chiếc lưỡi hồng hồng, cười rất hào khí. Song Vân Sơ không thấy có gì không thích hợp.
"Ừm, ta thích ngươi nói thật, tốt nhất là ngươi giữ lấy cá tính này, nếu một ngày ngươi biến thành như Lý Nghĩa Phù, nếu không chẳng ai ưa đâu."
"Phải rồi, sau này đừng bôi gừng lên ống tay áo, dầu bạc hà tốt hơn, không làm đỏ mắt, hai mắt ngươi bây giờ ... Rất giống sói đói." Vũ chiêu nghi tủm tỉm cười:
"Bản cung về xe nghỉ một lúc đây. Ngươi chiếu cố tốt Hoằng Nhi, đừng để nó đi quá xa."
Đưa mắt tiễn Vũ Mị lui vào xe ngựa nghỉ ngơi, Vân Sơ thực sự không dám nghĩ nhiều về những lời nàng nói, dẫn Lý Hoằng mặt đầy hào hức tới bên một tiểu cảnh. Đem cái cần câu Lý Trị thưởng cho mình đưa cho Lý Hoằng. Đúng là đứa bé ngoan, trừ rất bám người ra thì không có thói xấu nào.
Vân Sơ chỉ dẫn nó lấy ván gỗ chặn dòng nước, đợi nước tích trữ đủ nhiều thì buông tay ra, khiến dòng nước làm guồng quay nhỏ từ từ chuyển động. Nhìn bộ dạng hoan hỉ của nó mà xét, đứa bé đáng thương này chưa từng tiếp xúc với đồ chơi, đúng là đứa bé đáng thương. Lại còn ý đồ dùng cần câu, câu con cá nhỏ xíu gần như trong suốt dưới ánh nắng.
Để giúp nó bắt cá, Vân Sơ lấy mũ sa của một hoạn quan, thế là nó lần đầu tiên bắt được mấy con cá, đôi mắt to như muốn tỏa sáng. Vân Sơ còn cho cá mà nó bắt được vào một cái hũ gốm đẹp đẽ, đợi khi nào nó đi sẽ mang theo.
Vũ Mị trong xe nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Hoằng, hoàn toàn khác sự yên tĩnh thường ngày ở trong cung, nàng ngạc nhiên bước xuống, vừa vặn thấy Lý Hoằng áo ướt sũng, đang đuổi theo Vân Sơ, muốn nhỏ nước lạnh vào cổ áo y. Kết quả Vân Sơ vọt lên bám lấy một cây trúc cong cong, còn nhún chân cái, treo người lên đó. Mỗi lần trúc hạ xuống, Lý Hoằng lại la hét nhảy lên tóm chân y, nhưng chẳng lần nào bắt được.
Về sau Vân Sơ nằm luôn lên cây trúc, móc đâu ra mứt hạnh ăn, thừa lúc trúc bị y đè xuống, còn nhanh tay nhét một miếng vào miệng Lý Hoằng.
Mứt hạnh có hơi chua, Lý Hoằng dãi dớt chảy ròng ròng, dù vậy nó không nhả ra, giang tay muốn Vân Sơ ôm nó lên cây trúc.
Vũ Mị đứng đó, vẻ mặt lạnh băng nhìn Vân Sơ ôm lấy Lý Hoằng kéo lên cây trúc, cùng y lúc lên lúc xuống chơi đùa, tiếng cười nắc nẻ của nó vang vọng một vùng. Dù là đám nhũ nương, cung nhân, hoạn quan sợ muốn đứng tim, Vũ Mị chẳng mảy may phản ứng, bàng quan nhìn cây trúc đưa hai người lên cao nhất, tiếng thét của Lý Hoằng cũng cao tới chói tai.
Một nhũ nương mắt trắng dã, nhũng người ngã ra đất.
Lúc này Vân Sơ đợi trục hạ mình xuống độ cao vừa đù cũng xoay người ôm Lý Hoằng rời khỏi cây trúc, xoay hai vòng trên không trung mới đáp đất.
Khi Lý Hoằng giữ lấy áo bào của Vân Sơ muốn chơi lần nữa, Vân Sơ mới phát hiện Vũ Mi đã rời xe, vội thi lễ:" Vi thần lỗ mãng rồi."
Thấy y nói câu đó với vẻ bình thản, không sợ hãi gì, Vũ Mị thong thả nói:" Hoằng Nhi còn nhỏ, sức khỏe không tốt lắm."
Vân Sơ hỏi:" Có phải là tỳ nhược, kén ăn, không chịu được phong hàn, bắp chân bị thương?"
Vũ Mị ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu:" Bản cung gần như quên mất ngươi không chỉ là huyện úy, còn là một ti y, vậy Vân ti y, bệnh của tiểu nhi phải chữa trị thế nào?"
"Đơn thuốc của thần không có thuốc, chỉ cần hoàng tử mỗi ngày thoải mái chơi đùa như vừa rồi một canh giờ, những chứng bệnh tự biến mất. Chỉ là vết thương ở chân hoàng tử không phải tự gây ra, trừ khi có người cầm hai chân hoàng tử xách ngược ..."
"Càn rỡ!"
Vân Sơ khom người nói:" Thần nhiều lời rồi."
Vũ Mị thở dốc mấy cái, sau đó chỉ bụng mình:" Nếu ngươi đã giỏi vậy thì thử nói xem thai nhi trong bụng bản cung là nữ hay nam?"
Vân Sơ quang minh chính đại nhìn Vũ Mị mấy lượt:" Thần sở trường trị ngoại thương, còn cái khác thì chiêu nghi mời đại phu khác ổn thỏa hơn."
Vũ Mị không nói nữa, mà đưa Lý Hoằng rõ ràng rất không muốn lên xe.