Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 276 - Q2 - Chương 057: Lấy Nông Làm Gốc.

Q2 - Chương 057: Lấy nông làm gốc. Q2 - Chương 057: Lấy nông làm gốc.

Đợi Vũ Mị đi rồi, Vân Sơ vả miệng mình một cái, rõ ràng trong lòng đã nghĩ ra cách đối phó với nàng, vậy mà đến khi nói ra khỏi miệng lại khác. Không hiểu sao lại ăn nói không lựa lời như thế. Nghĩ hồi lâu, quy kết nguyên nhân do, bây giờ không nói, sau này không có cơ hội mà nói nữa, vì sau này gặp lại nàng, không thể tùy ý như bây giờ, người ta thành hoàng hậu, rồi thành chủ nhân chân chính của Đại Đường.

Địch Nhân Kiệt đang vỗ béo ở Vân gia, lần này đỗ đạt rồi cũng có hướng đi rồi, không cần chạy tới trước mặt hoàng đế bày ra bộ dạng nịnh thần nữa, huống hồ bây giờ Vân gia có một mỹ nữ giữ chân hắn. Có điều đến khi ăn cơm hắn vẫn tò mò hỏi:" Vũ Mị thực sự rất đẹp à?"

"Lần trước ngươi gặp rồi còn gì?"

"Có chú ý đâu, khi đó ta bận trả lời hoàng đế, không dám nhìn nữ nhân bên cạnh hoàng đế thế nào."

Vân Sơ cố tình nói: "Vậy chứng minh nàng không đẹp, nếu mà đẹp tới khuynh quốc khuynh thành, thì khi đó ngươi làm sao bỏ qua được, dù có hoàng đế ở đó chăng nữa."

"Ừ, ngươi nói đúng lắm."

Lúc này hai người đã ăn cơm xong, Địch Nhân Kiệt lại hỏi:" Hôm nay ngươi còn việc gì nữa không?"

"Tới ti nông vụ đọc văn thư, xem họ có hoa màu nào có thể bán được nhiều tiền hơn không. Đất của huyện Vạn Niên quá ít, trồng lương thực không lãi. Mà vài vạn đảm lương thực trong huyện sản xuất ra chẳng giải quyết được gì. Đợi năm sau huyện lệnh huyện thừa cút xéo rồi là lúc ta thể hiện tài hoa." Vân Sơ không che giấu tham vọng của mình::

"Không phải ngươi coi thường người suốt ngày cắm mặt vào đất, thích kinh thương à? Tự nhiên quan tâm tới nông tang làm gì?" Địch Nhân Kiệt không hiểu tên này lại lên cơn gì:

"Không làm ruộng tốt thì không có tiểu thương nghiệp. Trước đó chúng ta sở dĩ kiếm được không ít tiền là vì đi trước người khác. Bây giờ ai cũng trở nên thông minh rồi, đến Bùi Hành Kiệm đang điên cuồng phá nhà cũ, san nền. Tên đó thậm chí muốn mở rộng chợ Tây, thăng thêm số lượng thương cổ, còn muốn thời gian mở chợ bằng thời gian mở cổng thành, thời gian đóng chợ tiếp cận thời gian đóng cửa phường thị."

"Ta còn nghe nói tên đó chuẩn bị mở chợ đêm. Có điều giao dịch ban đêm là giữa thương cổ với thương cổ." Vân Sơ chép miệng, con người ta học thật nhanh:

"Thế nên ta phải kiếm đường khác ổn định hơn, nông dân sản xuất dư mới có giao dịch, nếu không thì lấy đâu trao đổi thương nghiệp. Bây giờ sản xuất nông nghiệp quá thấp, một mẫu ruộng chưa tới tám đảm, mở rộng chợ có tác dụng rắm chó gì."

Việc Bùi Hành Kiệm làm phù hợp với thân phận của hắn, là thủ đoạn tốt nhất một sĩ đại phu nghĩ ra, đó là cướp đoạt phân ngạch thị trường.

Chợ Tây nằm ở huyện Trường An, là nơi giao dịch lớn nhất thành Trường An, bất kể người Hồ hay khách thương lớn đều coi chợ Tây là nơi tập trung hàng hóa bán buôn. Còn về phần chợ Đông thuộc huyện Vạn Niên, khác chợ Đông ở đẳng cấp khách hàng. Hàng bán ở chọ Đông đa phần là xa xỉ phẩm, bách tính không tới đây, vì dù là cùng một thứ hàng đồ ở đây cũng đắt hơn ở chợ Tây.

Vân Sơ sở dĩ muốn làm huyện úy huyện Vạn Niên, nguyên nhân chủ yếu vì Khúc Giang lý không đủ duy trì cho thương nghiệp phồn vinh của phường Tấn Xương nữa.

Trong dự tính ban đầu của Vân Sơ, Khúc Giang lý sản xuất lương thực, lờn, gà ngan vịt, cung cấp cho nhà ăn lớn, nhà ăn lớn lại đưa tiền về lại Khúc Giang lý, trở thành vòng tròn thương nghiệp khép kín hoàn mỹ.

Đáng tiếc, Khúc Giang lý không chống đỡ nổi, đừng nói tới lương thực, đến lợn gà cũng thiếu nhiều.

Vân Sơ nhận ra mô hình thương nghiệp của mình là dựa vào quán tính tư duy thời đại kia, không bền vững. Có xây nhà cướp đoạt được nhiều tiền cũng ích gì, hàng hóa đâu có tăng lên, ở thời này, ruộng đất vẫn là cái gốc tất cả.

Thế nên y mới tới ti nông tự, mục đích là khảo sát xem ở đó có đồ tốt bị bỏ quên không?

Có điều chắc khả năng không cao, thời đại một cái rau chân vịt nát cũng đổi lấy được tước vị, làm sao có đồ tốt bỏ sót được.

Ti nông tự ở trong hoàng thành, lần này không có nhiều sĩ tử khảo thí, nên Vân Sơ có thể cưỡi ngựa vào trong.

Nhìn đám quan viên cấp thấp phải xếp hàng dài đợi kiểm tra mới được vào trong, loại người có thể cưỡi ngựa đi vào là sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ.

"Nhìn kìa, Vận huyện úy đấy hai năm trước bọn ta còn cùng nhau ở đây đợi Kim ngô vệ soát quần mới được vào hoàng thành. Nay đám Kim ngô vệ sắp cúi gãy cả lưng rồi."

"Bớt bình luận về vị ấy đi, hai cái thi thể treo ở ao sen chợ Đông chính là người có thân phận như chúng ta đấy."

"Mọi người nói xem huyện Vạn Niên với huyện Trường An làm sao thế, quan viên hơi nơi này, người sau hung tàn hơn người trước. Ta nghe nói huyện Trường An này tra sổ sách tận ba năm trước, Bùi huyện lệnh cũng thua ai đâu, đợi mà xem, bên kênh chợ Tây rồi cũng treo vài cái xác."

"Ta thấy người từ quân ngũ ra, không nên làm quan viên địa phương. Trừ giết người, bọn họ chẳng còn thủ đoạn nào khác. Cứ nhìn Hàn công huyện Lân Nguyên ấy, cưỡi một con lừa vừa đọc sách vừa vào núi, khiến cho đám thổ phỉ quỳ bái. Thế là nạn thổ phỉ hoành thành huyện Lân Nguyên mấy chục năm được dẹp trừ. Theo ta thấy đó mới là quan viên địa phương thực sự."

"Phải đấy, ta cũng nghe chuyện ấy rồi, quan nha là nơi mọi người làm việc mà, lại biến thành âm tào địa phủ. Giết người thì ai chẳng biết, chẳng qua thủ đoạn quá hạ cấp, không thèm dùng mà thôi ..."

Vân Sơ chẳng bận tâm mấy lời đó, trước kia quan chức nhỏ có thể cùng họ đứng xếp hàng, bình luận quan trên. Giờ mình là quan trên rồi, biết nhiều thứ hơn, góc độ nhìn nhận sự việc khác đi, vị trí dưới mông không giống, tất nhiên không thể cùng họ nói năng linh tinh nữa.

Hàn công mà bọn họ nói thì Vân Sơ cũng biết, cái tên đó không biết uống lộn thuốc gì mà đúng là cưỡi một con lừa vào núi chiêu hàng thổ phỉ. Kết quả là bị đám thổ phỉ đói nghiến lại giam trong núi sáu ngày. Nghe Ôn Nhu nói, người nhà hắn dùng cả đống tiền mới chuộc về được, người thì thoi thóp còn đúng một hơi nữa thôi.

Chẳng hiểu truyền đi thế nào mà thành công chuyện lãng mạn của văn nhân.

Bình Luận (0)
Comment