Ti nông tự ở bên Thừa Thiên Môn, phía trước có hữu vũ vệ, hữu kiêu vệ, sau có hữu lĩnh quân vệ, hữu uy vệ. Sở dĩ trước sau đều là quân doanh vì trong ti nông tự có mảnh ruộng lớn, đây là một cái nha môn rất lớn.
Vân Sơ rất muốn gặp vị tỷ phu lợi hại nhất của Phương Chính làm ti nông tự khanh, đáng tiếc, người ta mới là quan lớn thực sự, tòng tam phẩm. Loại thất phẩm như Vân Sơ muốn gặp thì phải đưa bái thiếp trước nửa tháng, sau đó còn phải xem tâm tình lão đại thế nào.
May mà lần này chỉ phải tiếp xúc với quan viên của Thượng lâm thự, mọi người cùng là quan thất phẩm nên chuyện dễ dàng hơn nhiều. Lão đại của Thượng lâm thự tên Lâm Tử Bình, nhìn đen xì xì như nông phu, da đen tới phát bóng, đen thế này mà không được gặp Bao Hắc Tử thật phí.
"Vân huyện úy chớ trách tội, ngu huynh mới từ Lĩnh Nam về, thượng lâm thự từ trên xuống dưới mệt tới lăn quay hết rồi, còn ba người chết vì kiết lỵ, tới giờ tang sự chưa làm cơ. Trong Thượng lâm thự vạn sự rối ren, muốn làm công vụ, phiền Vân huyện úy hai tháng nữa tới."
Vân Sơ hiểu ra, bảo sao những người này lại nhiệt tình với y như thế, té ra là mới về nên không biết việc y làm ở Trường An gần đây, chắp tay:" Ái chà chà, không ngờ Lâm huynh từ Lĩnh Nam về, vất vả, vất vả rồi. Tiểu đệ không hiểu chuyện lúc này tới quấy nhiễu thật không phải. Không biết vì chuyện gì mà huynh đi Lĩnh Nam?"
"Giao Châu đô đốc phủ có một bác sĩ nông học dâng thư nói phát hiện loại gạo một năm chín hai, thậm chí ba lần. Thế là một đạo ý chỉ hạ xuống, ngu huynh dẫn theo mười bảy bác sĩ đi nửa năm mới về."
Vân Sơ năm xưa cũng từng tới Giao Châu, có điều Giáo Châu đó không giống Giao Châu mà vị lão huynh này tới, lên máy bay ngủ một giấc là đến nơi, về tới khách sạn nghỉ ngơi đôi chút có tiệc thỉnh soạn, càng có nữ tử nhảy mua hoan nghênh:" Không biết loại gạo hai vụ ở Giao Châu có thể trồng ở gần Trường An không?"
Lâm Tử Bình ngạc nhiên:" Huyện úy muốn trồng gạo hai vụ?"
"Tiểu đệ biết nhiệt độ Trường An khả năng không đủ, liệu trồng ở đây có chín được không?"
"Nếu ươm mạ trong phòng ấm, đúng là có thể trồng hai mùa."
"Huynh nói Đại Đường có phòng ấm ươm mạ à?" Vân Sơ nghe vậy suýt nhảy dựng lên, y cứ tưởng đó là bí mật độc quyền của nhà mình chứ:" Cho xem được không?"
"Có gì không được, chỉ là ngu huynh bây giờ phải đi viếng đồng liêu không thể đi cùng, nơi này có yêu bài của ta ở Thượng Lâm Uyển, huyện úy có thể tự đi."
Hôm nay gặp được người tốt rồi, Vân Sơ nhận lấy cũng đưa cho hắn thể bài có thể thoải mái ăn uống ở nhà ăn lớn.
Đây gọi là có qua có lại.
Lúc chia tay tất nhiên là quyến luyến.
Có điều Lâm Tử Bình đang nghĩ, làm sao có thể mang thật nhiều người tới nhà ăn lớn đánh chén một bữa. Còn Vân Sơ thì nghĩ, liệu mai có thể đánh cả xe ngựa vào Thượng Lâm Uyển vơ vét sạch đồ tốt ở đó.
Nghe nói ở Thượng Lâm Uyển có toàn bộ kỳ hoa dị thảo mà người Đường sưu tập được.
Cho nên Vân Sơ chuẩn bị từ sáng sớm đã tới Thượng Lâm Uyển, ở đó cả ngày, mở cửa là vào, đóng cửa mới đi, giờ y là huyện úy, có cả thẻ bài đi đêm, nên không thành vấn đề.
Vì thời gian có hạn nên phải dẫn theo tinh binh mãnh tướng để đạt hiệu suất cao nhất.
Sau khi về nhà báo tin, Địch Nhân Kiệt tất nhiên là thông quá với 100% số phiếu, Thôi nương tử mấy năm qua làm không ít vụ kinh doanh liên quan tới cây cỏ, tất nhiên là trúng tuyển.
Ngu Tu Dung sớm nghe nói trong Thượng Lâm Uyển có một loại hoa lan tên Tương Tư, nàng tương tư loại hoa này lâu rồi, phải đi.
Công Tôn Đại Nương thấy có cơ hội tới viên lâm hoàng gia, nên nàng muốn đi, không từ chối được.
Lưu Nghĩa vì Vân gia phục vụ nhiều năm, lần này đưa ông ta đi Thượng Lâm Uyển coi như vỗ về ông ta phục vụ tận tụy.
Về phần chuyên gia chân chính, tức là dân phu, vì thân phận dân đen, nên bị người ta chê, không cho vào.
Không phải tính Vân Na, nó muốn đi còn cần lý do à?
Rốt cuộc tinh binh mãnh tướng Vân Sơ dự định bao gồm quá nửa là phụ nhân, một ông già, một đứa bé, và một tên béo … làm nhuệ khí của y sa sút không ít.
Sáng sớm Vân Sơ đã dẫn người rời thành, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt cưỡi ngựa đi đầu, ba phụ nhân háo hức ngồi trê xe bàn bạc gì đó, Vân Na cưỡi con ngựa Ô Chuy chạy lăng xăng khắp nơi, cuối cùng là Lưu Nghĩa đánh cái xe trâu mang theo rất nhiều công cụ dã ngoại … đúng, chuyến đi này thành đi cắm trại mất rồi.
Thượng Lâm Uyển của Đại Đường ở bên Ao Khúc Trì, chẳng thể so với Thượng Lâm Uyển chu vi mấy trăm dặm của Hàn Vũ Đế Lưu Triệt. Mà chẳng biết do Lý Uyên hay Lý Nhị đặt tên, lại có tên gọi Nghi Xuân Uyển sặc mùi thanh lâu.
Thượng Lâm Uyển của Đại Đường cũng chính là Nghi Xuân Uyển, tuy chiếm diện tích hơn nghìn mẫu, nhưng mà Vân Sơ đứng ở trước cửa vẫn có chút cảm giác "con nhà nghèo".
Tường bao quanh cao tới ngực, lâu ngày chưa tu sửa, chẳng có tích sự gì ngoài việc cho người ta biết ở đây có cái tường, tệ hơn nữa cái tên Kim ngô vệ trông cửa xem ra là sống không tốt, giáp trụ trên người không vừa, rõ ràng là đi mượn hoặc trộm.
Đao đeo bên hông chắc là rỉ sét trong vỏ rồi, Vân Sơ vả cho hai phát mà hắn vẫn đang mím môi mím lợi rút đao.
Mà nguyên nhân hắn ăn vả là vì ... Một cái thẻ bài chỉ cho một người vào thôi. Cái lý gì vậy, phải biết rằng hôm trước Lâm Tử Bình dẫn ba bốn chục người tới phường Tấn Xương ăn uống.
Ăn đủ đòn, lại được cho ít tiền, tên Kim ngô vệ y phục không vừa người cho phép đoàn người Vân Sơ đi vào.
Thực ra Vân Sơ rất hối hận vì tát người ta, hại tay y dính toàn nước mũi, nhớp nháp, làm y rửa mấy lần mới thấy thoải mái chút.
Xem ra chẳng cần cái thẻ bài kia, cứ có tiền là vào được rồi.
"Mục đích chuyến đi này của chúng ta là cây giống, chỉ cần mọi người thấy cây hữu dụng, củ quả hạt hữu dụng thì đều có thể đào về nhà. Không cần tốt, chỉ cần nhiều, hi vọng mọi người nỗ lực, mỗi loại cây đều có một hoặc nhiều cây giống mang về."
Vân Sơ đứng trước đội ngũ phát biểu động viên, mọi người hò hét xông vào viên lâm hoàng gia.