Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 278 - Q2 - Chương 059: Thỏa Sức Cướp Bóc.

Q2 - Chương 059: Thỏa sức cướp bóc. Q2 - Chương 059: Thỏa sức cướp bóc.

Vân Sơ dẫn đoàn tinh binh mãnh tướng của mình đi qua cổng phía tây của Thượng Lâm Uyển, đi tên con đường đất dài nửa dặm, hai bên cây cối um tùm che khuất hết tầm nhìn, vừa đi ra khỏi khu rừng, tầm mắt thoáng đãng hẳn, chỉ thấy từng thửa ruộng giống như những tấm thảm mượt mà nối liền nhau, khiến người ta choáng ngợp.

Trên cánh đồng mênh mông điểm xuyết mấy cái hồ mặt nước như những tấm gương, phản chiếu bầu trời mùa thu xanh ngắt, phối hợp với sắc màu cánh đồng, rừng quả, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo, tràn đầy sức sống, khiến cho đoàn người Vân Sơ xuýt xoa luôn miệng. Tới đây mọi người đều xuống đi bộ, chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp, càng nhìn càng thấy thích, xứng danh viên lâm hoàng gia, đi chuyến này thật không uổng công chút nào.

Tháng tám chính là thời điểm tất cả các loại nông sản chín, Vân Sơ chỉ đi vài bước đã thấy quả đậu tương dài, đầu tương nơi này khác nhiều bên ngoài, vì mỗi quả cơ bản có ba hạt, chẳng những hạt chắc hơn, mà mỗi quả lại có hơn một hạt. Khỏi phải nói, đồ tốt.

Quả đậu tương đã vàng, đây là dấu hiệu chín rồi, nếu không hái là rụng hết xuống đất, thế là Vân Sơ nhảy vào ruộng đậu tương, hái điên cuồng.

Địch Nhân Kiệt đứng bên ruộng lúa mạch, lúa mạch ở đây chín muộn hơn ở ngoài kia tới ba tháng, mỗi cây đều trĩu trịu những bông lúa mạch chín. Đây chắc là loại lúa mạch tốt.

Hái liền hơn trăm bông lúa mạch mới phát hiện đầu ruộng cắm biển viết “thanh khoa”.

Bảo sao chẳng giống lúa mạch mà thường ngày hắn gặp, thế là hắn vứt luôn số bông thanh khoa vừa vất vả thu hoạch, tìm kiếm mục tiêu mới.

Ngu Tu Dung thì rời nơi phồn hoa như gấm, đi theo con suối nhỏ dẫn tới một ngọn đồi không cao lắm. Công Tôn Đại Nương thoăn thoắt trèo lên một cây quả, nàng ngồi vắt vẻo trên cành cây, không hái lê mà cứ nhè quả nào ngon liền gặm, sau đó để lại hạt lê mới chuyển bãi chiến trường.

Lưu Nghĩa thì chỉ biết chạy qua chạy lại hô "ông dời ơi", "ông dời ơi", cái gì ông ta cũng muốn rốt cuộc là chẳng nỡ đụng vào cái gì.

Gạo ngoài ruộng đã chín, Thôi nương tử không biết vì sao gạo chín muộn như thế, nhưng đây chắc chắn là thứ tốt rồi, nên cởi cả hài tất ra, vén váy, chui vào ruộng lúa, chuyên môn chọn những bông mảy nhất ra tay.

Còn Vân Na, nói xách cái giỏ rất to chuẩn bị sẵn, nhưng chẳng được tích sự gì mọi khi, đi đuổi theo mấy con bướm sặc sỡ rồi.

Khi Vân Sơ từ trong ruộng cốc chui ra thì y nhìn thấy bông trắng như tuyết, cái thứ này thì y quá quen thuộc rồi, khi còn nhỏ thường hái bông. Thậm chí hái bông đã thánh một loại bản năng trong cuộc sống của y, cho dù là nhắm mắt lại cũng hái được bông, hơn nữa không bị gai nhọn đâm trúng.

Thứ này là ác một thời thiếu niên của Vân Sơ.

Rõ ràng hôm trước đã hái không sót chút nào, đợi ngủ một giấc tỉnh dậy nhìn mảnh ruộng đó, vẫn cứ trắng phau phau cả mảng.

Vân Sơ phát hiện hoa bông đã nở một thời gian, rất nhiều hoa chưa kịp hái bị mưa, sương làm ướt, chuyển thành màu ố vàng.

Vừa vặn Địch Nhân Kiệt đi ngang qua, thấy Vân Sơ có ý truy cùng giết tận mấy mẫu bông này, thế là hắn nhảy xuống giúp.

"Xem ra ngươi đã xác định trồng cái gì ở huyện Vạn Niên rồi." Địch Nhân Kiệt lúc nào cũng rất tinh"

"Đúng thế, trồng bông hẳn lãi hơn lương thực năm lần."

"Ngươi định trồng loại lương thực bán được tiền mà không trồng lương thực? Có nhớ mấy sách lược trứ danh liên quan tới lương thực thời Xuân Thu Chiến Quốc không?"

Vân Sơ đứng dậy cho bông vào sọt nhỏ, công sức học tập mấy năm của y không uổng:" Ngươi nói sách lượng mua hươu chế Sở , mua da hồ hàng phục nước Đại của Quản Trọng. Hay là diệt Ngô bí thuật của Câu Tiễn."

"Chính là nó đó, ta lo huyện Vạn Niên của ngươi khi thấy trồng bông phát tài, ai ai cũng trồng bông. Đến khi lương thực không đủ, bông được mùa thì thế nào?" Nếu nói Vân Sơ là động thì Địch Nhân Kiệt là tĩnh, hắn ít khi chủ động làm việc gì đó, nhưng mỗi kế hoạch Vân Sơ thực hiện, hắn đều có góp ý trọng yếu:

Vân Sơ cười to:" Tới khi đó ta dùng lương thực đổi bông, họ vì không có cái ăn nên phải dùng rất nhiều bông đổi lấy chút lương thực của ta."

Địch Nhân Kiệt nghiêm mặt:" Bọn họ là đồng bào, không phải kẻ địch của ngươi, ngươi không nên đối phó với họ như vậy."

"Ta lại thấy có vấp ngã mới nhớ đời, đám người ngu xuẩn đó đói vài bữa sẽ nhớ ngay. Bọn họ sẽ tự điều chỉnh tỉ lệ bông và lương thực thích hợp. Giống như bây giờ chúng ta có tỉ lệ dâu và lương thực rất tốt, bông thì cũng vậy thôi." Vân Sơ thản nhiên nói:

"Tử đạo hữu bất tử bần đạo chứ gì?"

"Không ai nhớ kinh nghiêm xương máu tổ tiên tổng kết ra, ví dụ rõ ràng như thế, ta có cách gì được, dù tương lai bị đói là do họ chuốc lấy, có phải ta đâu. Còn ta, lúc trồng bông xuống là ta sẽ đi khắp nơi kiếm đủ lương thực cho hơn 47 vạn người dân trong huyện rồi mới đẩy mạnh trọng bông."

"Sở dĩ trồng bông vì đất đai Trường An này trồng cấy lương thực mấy nghìn năm rồi, đất đai ít nhiều nhiễm phèn, phải trồng bông, cây này chịu phèn tốt."

"Đợi trồng mấy năm rồi lại quay về trồng lương thực, tới khi đó nơi khác thấy bông lãi, đâu đâu cũng trồng bông rồi, ta lấy lương thực đổi bông. Thế là lãi lớn ha ha ha ha ha ..." Vân Sơ ngửa mặt cười vang vọng đồng hoang:

"Ài, ta lại nói câu đó, ngươi sớm muộn cũng vào ngục thôi." Địch Nhân Kiệt không khuyên nữa, quân khốn kiếp thế này không vào ngục vài lần không nhớ đâu, thấy Lưu Nghĩa đang quỳ bái mỗi cây lương thực của hoàng gia, chẳng được cái tích sự gì liền vơ cục đất ném, gọi ông ta xuống hái bông:

Ba nam nhân hái bông chốc lát rồi trải ra đất, bông ướt được mặt trời sấy khô, thế là Vân Na chẳng biết chạy đâu tới tung mình vào giữa đống mây trắng đó lăn lộn ...

Buổi trưa mọi người tụ tập ăn cơm, dựng hai cái lều nhỏ, lấy mấy cục đá bên suối dựng thành bếp dã chiến, bọn họ mang theo thức ăn rất phong phú, đồ chế biến sẵn với đồ tươi đều có cả. Có điều lúc này không mấy ai chú ý tới chuyện ăn uống nữa rồi, hào hứng khoe thành quả của mình, ánh mắt Vân Sơ vẫn nhìn vào ruộng bông, y chuẩn bị ngày mai lại tới, hái sạch chỗ bông này.

Ngu Tu Dung toại nguyện tìm được loài hoa lan nàng muốn, Công Tôn Đại Nương cũng toại nguyện nếm thử mỗi loại quả trong vườn hoàng gia. Nhất là loại quả tên là tần bà được nàng thích nhất, nên nàng đào luôn năm cây tần bà non.

Vân Sơ còn tưởng nàng tìm được quả táo, cắn thử một miếng mới biết thứ này chẳng liên quan gì tới táo hết, hơi đắng, vị ngọt cũng không đủ.

Thôi nương tử xách một cái sọt lớn về, Vân Sơ nhìn thấy trong đó có loại gạo, bóc ra cho vào mồm nhai, thấy dinh dính, chắc là gạo nếp, rất ngon.

Khi đám cướp vừa trò chuyện vui vẻ khoe thành quả của mình, vừa ăn món ngon từ phường Tấn Xương mang tới, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, chiều sẽ tiến hạnh vụ cướp bóc lớn hơn thì có một cỗ xe đi tới.

Tiếp đó hoàng đế Lý Trị từ trên xe xuống, rồi rèm xe vén lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhìn tựa như nhiệt tình nhưng xa cách ngàn dặm của Vũ Mị.

Bình Luận (0)
Comment