Kỳ thực trước đó cả nhà Vân Sơ đã bị một đám võ sĩ giáp đen bao vây mấy vòng rồi chẳng qua bọn họ còn chưa nhận ra. Đến khi vô số mũi nỏ nhắm vào người Vân gia thì Lý Trị mới bước xuống.
Đi tới trước người Vân gia đang ăn tụ tập ăn uống, hắn nhíu mày nhìn đám phụ nhân trẻ nhỏ, phất tay đuổi võ sĩ giáp đen tay lăm lăm đặt lên chuôi kiếm, nói:" Dẫn đồng song và cả nhà tới cướp của trẫm đấy à?"
Vân Sơ tim vẫn đập thình thịch, lâu lắm rồi y mới có cảm giác này, lòng tự trách.
Từ khi tới Trường An, sự cảnh giác của Vân Sơ đã giảm xuống quá nhiều, nếu như vẫn là lúc ở Tây Vực, đừng hòng có chuyện bao vây y mà không bị phát giác. Tất cả vì thành Trường An mang lại cho y cảm giác quá an toàn.
Trước kia cứ chế giễu Con khỉ già tới Trường An liền thoái hóa chỉ biết ăn chơi, không nhận ra bản thân cũng tương tự.
Vân Sơ lắc đầu quầy quậy, chắp tay:" Vi thần thông qua Thượng Lâm thự, được vào Thượng Lâm Uyển tìm kiếm hoa màu thích hợp trồng trong huyện Vạn Niên, đây chỉ là bắt đầu."
Lý Trị khoát tay:" Chớ bao biện, hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau, ngươi nói bản thân là người tuân thủ pháp luật, thoáng cái đã bị đích thân trẫm chặn trong Thượng Lâm Uyển rồi. Cái tiếng ăn trộm e là không thoát được đâu. Nói đi, ngươi là huyện úy huyện Vạn Niên, nơi này vừa vặn là khu vực ngươi quản lý."
"Bây giờ thử phán xử cho trẫm xem vụ án ăn trộm này thế nào, thuận tiện tính toán thứ ngươi trộm, xem đáng phạt thế nào?"
Địch Nhân Kiệt nghe ra sự hưng phấn khó che giấu của hoàng đế, đoán chừng đoàn người họ là những tên trộm đầu tiên hoàng đế bắt được. Nhận định tình thế xong, hắn chắp tay nói:" Vi thần chính là tiến sĩ khoa minh pháp năm nay, đây chính là lúc thần chia sẻ ưu lo với bệ hạ."
Lý Trị đảo mắt sang Địch Nhân Kiệt:" Câm mồm! Biết luật phạm luật, tội tăng thêm một tầng. Giờ trẫm muốn biết, vì sao các ngươi dám trộm đồ của trẫm?"
Nói tới đó đá sọt đầy bông:" Còn trộm nhiều thế này."
Lưu Nghĩa run bần bật như động kinh, thiếu chút nữa là xùi bọt mép ngất xỉu. Thôi nương tử thì đầu dán sát mặt đất, như hóa đá.
Công Tôn Đại Nương quỳ thẳng tắp, mặt cương liệt quật cường. Ngu Tu Dung nhanh tay giấu được cây lan xuống dưới váy, đầu hơi nghiêng sang nhìn Vân Sơ, ánh mắt y vẫn đủ trấn định, tựa hồ đang nghĩ lý do hợp lý để cả nhà thoát thân, nàng yên tâm hơn.
Chỉ có Vân Na là không sợ, thậm chí còn hứng thú nhìn Lý Trị, Lý Trị cũng nhìn nó, tò mò lấy tay vuốt mái tóc hoàng kim mượt mà của Vân Na. Hồ cơ thì hắn thấy nhiều rồi, nhưng dù xinh đẹp nhưng đều như thiếu đi linh hồn vậy, không giống tiểu cô nương này, toàn thân mang đầy linh khí.
Vân Sơ lúc này có câu trả lời:" Bẩm bệ hạ, thần thay thiên tử chăn dân, lấy vật của thiên tử cũng là vì để ra sức cho bệ hạ tốt hơn. Sao có thể nói là trộm."
Lý Trị không đợi Vân Sơ nói hết, nhìn chỗ đất trống phía sau:" Xem ra luật pháp của huyện Vạn Niên không được chấp hành tốt. Trương Kỳ, mau mau gọi đại lý tự khanh tới đây, trẫm muốn xem đại lý tự sẽ xử vụ án này thế nào. Trộm đồ của hoàng gia, rốt cuộc chém ngang lưng hay ngũ mã phân thây."
Lưu Nghĩa nghe tới đó quả nhiên không chịu nổi nữa, ngã vật ra sau ngất xỉu. Địch Nhân Kiệt lần nữa chắp tay:" Xin bệ hạ cho thần bẩm ..."
"Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, đám tụng côn các ngươi chỉ cần mở mồm ra là không có gì hay ho hết." Lý Trị quát:
Vân Sơ hít sâu một hơi, chuyện này để càng lâu càng tệ, bất kể Lý Trị dọa hay thật phải xử lý nhanh:" Bệ hạ, chút chuyện này của thần đâu cần đại lý tự khanh ra mặt. Thần có thể phán rõ ràng vụ án này cho bệ hạ. Chuyện này sai là ở bệ hạ!"
Lý Trị vốn định quát im, nghe vậy thì sững người, chỉ sọt bông, đậu tương, gạo, cùng những cái giỏ đầy quả, giọng có chút nguy hiểm:" Bắt cả người và tang vật, nếu tội tù cứng đầu, cắn lại khổ chủ thì huyện úy ngươi sẽ xử trí thế nào?"
Vân Sơ cố tình nói câu đó là đã chấp nhận nguy hiểm:" Tiếp theo tất nhiên là đánh đòn dằn mặt tội tù."
"Được, được, chính ngươi nói đấy nhé."
"Bệ hạ còn chưa nghe thần bẩm."
Lý Trị tìm một tảng đá sạch sẽ vén áo bào lên, ngồi xuống một cách ngay ngắn, giống trên kim điện, nghiêm mặt nâng tay:" Bắt đầu cãi láo đi."
Vân Sơ tới giờ chưa hiểu Lý Trị lên cơn gì, có điều người ta là hoàng đế, đang muốn xử án, tất nhiên thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn trước mới có thể nói tới cái khác. Vân Sơ cầm nắm bông lên:" Xin hỏi bệ hạ, đây là thứ gì?"
Lý Trị nheo mắt:" Bạch điệp tử, có thể dệt ra bạch điệp bố, một thếp giá ngàn vàng."
Vân Sơ lắc đầu:" Bệ hạ, đó chỉ là cách dùng cơ bản nhất của nó thôi. Bệ hạ có biết, thứ này cho vào giữ hai lớp vải, mặc trên người tướng sĩ, dù là giữa mùa đông lạnh nhất, vẫn ấm như tháng ba."
Lý Trị hừ một tiếng:" So với da thú thì sao?"
"Bệ hạ, thứ này không chỉ nhẹ hơn còn ấm hơn. Nếu như găng tay làm tinh xảo một chút, có thứ này, dù tay cầm đao kiếm giết địch cũng không sao? Bệ hạ tưởng tượng vùng Tây Vực."
"Cỏ tàn tạ giữa heo may
Xứ Hồ tháng tám tuyết bay ngập trời.
Áo cừu, chăn gấm chẳng làm ấm thân.
Giương cung thiếu sức, soãi gân.
Giáp y lạnh toát vẫn quanh thân mình.
Ven bờ băng đá mông mênh."
"Nếu quân tướng chúng ta mà có thứ này, thúc ngựa truy kích địch, không phải là như hổ thêm cánh à?"
Lý Trị vốc một nắm bông xe mấy cái:" Thực sự là tốt như thế sao?"
Vân Sơ dõng dạc nói:" Nếu không tốt như thế, xin chém ngang lưng thần."
"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói thứ này rồi, Vân thị có làm một loại chăn bông, rất nhiều quý phụ tiến cử cho thiếp, nghe nói thứ này trải trên giường, dù mùa đông cũng ấm như xuân. Thần thiếp định mua thứ này cho bệ hạ và các quý nhân trong cung, nhưng lo bệ hạ trách tội hoang phí mới thôi." Giọng Vũ Mị vang lên đúng lúc:" Thần thiếp nghe nói thứ trong chăn là hoa bông, giờ mới biết là bạch điệp tử."
Lý Trị giờ đã tin rồi:" Ngươi nói trẫm sai, có phải là vì trẫm bỏ quên thứ bảo bối này?"
Vân Sơ không bỏ lỡ cơ hội:" Bệ hạ cứ giao thứ này cho huyện Vạn Niên của thần, trong vòng mười ngày thần sẽ cho bệ hạ thấy sản phẩm."
"Nếu bệ hạ cho huyện Vạn Niên trồng thứ này quy mô lớn, trong vòng ba năm thần sẽ vũ trang cho bệ hạ một đội vũ vệ không sợ giá rét mùa đông."
Lý Trị không đáp, chống cằm suy nghĩ, nhìn Vũ Mị đã đi tới cùng Ngu Tu Dung và Vân Na trò chuyện, ánh mắt dừng ở Lý Hoằng tay giữ áo mẫu thân, mắt lại nhìn Vân Sơ. Hồi lâu sau mới lên tiếng:" Có thể lấy huyện Vạn Niên ngươi làm cơ sở, song chủ sự không phải là ngươi. Vài ngày nữa Kỷ vương Lý Thận sẽ tìm ngươi."
Nói xong chẳng buồn để ý tới nhà Vân gia nữa, bốc một nắm bông, dẫn theo Vũ Mị cùng với Lý Hoằng chẳng muốn đi. Cả nhà Lý Trị đi mất.