Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 280 - Q2 - Chương 061: Lấy Của Hoàng Gia Không Tính Là Trộm.

Q2 - Chương 061: Lấy của hoàng gia không tính là trộm. Q2 - Chương 061: Lấy của hoàng gia không tính là trộm.

Đi men theo con suối nhỏ có dấu vết nước dâng một cách rõ ràng, hẳn vì mấy trận mưa lớn mấy ngày trước, cỏ ngập trong nước, lên tới cả bộ rễ sần sùi gân guốc của gốc cây bách cổ thụ nhìn thế nào cũng không đoán ra được tuổi.

Bên cạnh cây bách có tảng đá rất lớn, bằng phẳng, đoạn này suối nhỏ tụ lại thành cái ao, dòng chảy bị tảng đá lớn chặn lại, đổi dòng rẽ hướng khác.

Gần đó có hai cái lều nhỏ, cái bếp đã tắt lửa, xung quanh ít thức ăn chưa ăn hết.

Lưu Nghĩa được đặt trên tảng đá bằng phẳng kia, chính là nơi Lý Trị ngồi khi nãy, không biết có hấp thụ được chút long khí nào không, giờ đã tỉnh lại, tinh thần hơi phấn khích quá mức. Thôi nương tử lau đất cát trên trán, chưa hoàn hồn nhìn theo xa giá tới xuất thần.

Ngu Tu Dung thì lấy ra hai cây lan dưới váy, một gọi là Tương Tư, một là Lý Quy, nàng khôi phục rất nhanh, tiếp tục cẩn thận chăm hoa của mình, tựa hồ vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.

Công Tôn Đại Nương thì kích động tới run người ... Nàng không ngờ có một ngày tiếp xúc với hoàng đế ở khoảng cách gần như thế, chỉ tiếc vừa rồi biểu hiện quá cứng cỏi, không thể hiện hết được vẻ đẹp của nữ tử.

Vân Na thì tiếp tục lăn lộn trong đống bông như mây trắng.

Về lý luận mà nói, cả Đại Đường là của hoàng đế, bao gồm lão bà ngươi cưới, cùng với con do ngươi sinh ra. Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần.

Vân Sơ thấy, câu này cũng có thể lý giải ngược lại, Đại Đường là gia thiên hạ, trộm đồ của hoàng gia không tính là trộm, dù sao bách tính với hoàng đế với người một nhà mà, đúng không?

Có điều khi làm loại chuyện này phải cẩn thận, nếu bị bắt được hậu quả rất nghiêm trọng.

Lần này Vân gia may mắn thoát nạn rồi, nên Vân Sơ liền lý giải là, hoàng đế không phạt, tức là mình đã được chính hoàng đế cho phép rồi.

Nên y quyết định, không về nữa, cắm trại luôn ở đây qua đêm, trộm vài ngày nữa cho đã.

Hoàng đế đã biết thì việc quái gì phải dè chừng nữa, Địch Nhân Kiệt cực kỳ tán đồng lời của Vân Sơ, hắn cưỡi ngựa về, gọi thêm hai cái xe ngựa.

Lưu Nghĩa bị mấy lời đầu độc của Vân Sơ làm mắt đỏ ngầu rồi, nhìn thấy cái gì lấy cái đó, đến cỏ ông ta cũng nhổ. Ngu Tu Dung thấy có hai chậu hoa lan không đủ thể hiện sự rộng lượng của hoàng gia, thế là nàng kiếm thêm mười mấy chậu, loại nào cũng không phải thứ tầm thường.

Thôi nương tử bất chấp thân hình to béo hành động bất tiện, bắt đầu hung mãnh tiêu diệt ruộng lúa nếp trước mắt.

Không hiểu vì sao Công Tôn Đại Nương lại tựa hồ mất đi hứng thú trộm đồ hoàng gia, một mình đứng dưới cây ăn quả, thử dùng đủ loại tư thế quyến rũ nhất hái quả. Về sau cởi phăng luôn áo ngoài, vẹn vẹn chỉ mặc chiếc váy bó ngực, lộ hết bả vai trần và nửa bầu ngực ra ngoài, ngửa mặt uống nước, để nước chảy lên người. Hại Vân Sơ chẳng làm được việc gì, cứ đứng nhìn, rất muốn giúp nàng cởi nốt váy ướt dính lên người.

"Đừng nhìn nữa, vai u thịt bắp, chẳng đẹp bằng thiếp. Với lại người ta giờ chỉ ảo tưởng tới hoàng đế, không bận tâm tới chàng đâu." Ngu Tu Dung hầm hầm đi tới bẻ đầu Vân Sơ lại, bắt y nhìn mình:" Hoàng đế rõ ràng không quay lại nữa, cô ấy còn lên cơn động cỡn gì chứ?"

Vân Sơ lưu luyến thu hồi ánh mắt, cổ họng khô khô nói:" Tháng sau chúng ta thành thân, nàng có thể nhảy cho ta xem vào ngày động phòng không?"

"Không được, thiếp thân là đại gia khuê tú, đã học sách Nữ giới của Văn Đức hoàng hậu, không thể khoe da lộ thịt như thứ lẳng lơ." Ngu Tu Dung trả lời kiên quyết:

"Ý nàng là sau khi chúng ta thanh thân, chỉ có thể thỏi tắt nến, sau đó chùm kín chăn, tối mồ mò làm bậy .. Thế nhỡ lầm người thì sao? Ta nghe kể rất nhiều chuyện đánh tráo tân nương." Vân Sơ bắt đầu lôi mớ lý lẽ méo mó của y ra:

"Chàng đừng nói linh tinh." Ngu Tu Dung lườm Vân Sơ giở trò vô lại, dỗ dành:" Nhịn một chút, hay dở gì cũng còn một tháng nữa thôi. Thiếp thân cứ đến tối là mệt, ngủ rồi sẽ không biết gì ..."

Nói tới đó ngưng bặt, phát hiện Vân Na từ đống bông chui ra từ lúc nào, đầu còn dính bông đang đờ đẫn nhìn ca ca, tẩu tẩu.

Ngu Tu Dung sớm đặt mình ở vị trí đại phụ Vân gia rồi, Vân Na chính là tiểu cô tử, còn là tiểu cô tử nuôi như khuê nữ.

Với mức độ nghịch ngợm hoang dại của Vân Na, nàng còn chuẩn bị cho cả cảnh cùng Vân Sơ trần truồng ở trên giường bị Vân Na chặn cửa nữa cơ. Tâm lý nàng đã kiến thiết rồi, chẳng xấu hổ nữa, Ngu Tu Dung điềm nhiên như không có gì nhặt bông trên đầu nó, đánh lạc hướng:" Muội làm mất kim hồ điệp đâu rồi?"

"Không mất." Vân Na lấy từ trong cái túi nhỏ bên hông ra hai con kim hồ điệp dẹp lép dùng làm nơ:

"Hồng bảo thạch trên bụng hồ điệp đâu?" Giọng Ngu Tu Dung trở nên nghiêm túc:

Vân Na lục lọi cái túi nhỏ, đầu gục xuống, mất tiêu đâu rồi, nó chẳng nhớ nữa.

"Chúng ta đi tìm thôi, đừng thấy viên bảo thạch đó nhỏ nhưng do lão sư phụ ở Vũ Thắng Hiên chọn ra từ mấy trăm viên hồng bảo thạch đấy. Nữ hài tử nhà khác mà có một viên thôi cũng mừng phát khóc rồi, sao muội không biết quý trọng đồ?"

Nhìn hai cô tẩu bọn họ cúi đầu tìm kiếm khắp nơi khẽ mỉm cười. Lại nhìn lưu luyến nhìn Công Tôn Đại Nương cách đó không xa không ngừng uốn éo thân hình đầy đặn lần cuối, Vân Sơ lập tức xốc lại tinh thần làm việc.

Hôm nay bất kể thế nào cũng phải hái hết hoa bông đã nở ở nơi này. Hái bông sẽ bị lột da, Vân Sơ biết, nên phải hái liền tay.

Khi ăn tối Vân Na mặt đầy tò mò xé một miếng da trắng nhạt trên vai Vân Sơ, cầm trong tay vẫy vẫy rồi ném đi. Sau đó vén đoản sam của Vân Sơ lên, tiếp tục tìm kiếm chỗ để ra tay.

Địch Nhân Kiệt đắp lên mặt một cái khăn ướt, đợi khăn nóng lên lại nguấy vài cái vào thùng nước đựng nước giếng bên cạnh đắp mặt. Vân Sơ bị bong da vai, hắn bong da mặt, còn về phần Công Tôn Đại Nương là ngực và cổ.

Ngu Tu Dung khi ra ngoài đều đội mạc ly, Vân Na cũng bị nàng cưỡng chế đội mạc ly lên. Thôi nương từ bọc kín người, chẳng biết vì sao?

Còn về phần Lưu Nghĩa thì trong ba ngày qua bị Vân Sơ sai phái như lừa, ông ta không bị lột da, càng không lộ vẻ mệt mỏi. Từ lúc vào viên lâm hoàng gia, ông ta không coi mình là người, nếu không phải Vân Sơ cản, ông ta còn muốn xúc cả đất viên lâm hoàng gia mang về ...

Bình Luận (0)
Comment