Vân Sơ tính toán cả rồi, đợi năm sau khai xuân, dùng phương thức bồi thường lương thực, trưng dụng đất phèn trồng bông.
Nông phu trồng hoa bông, nhưng thu hoạch lại là lương thực, lại còn phát trước. Về phần cây bông sẽ mọc lên thế nào thì không liên quan gì tới bách tính.
Loại phương thức hợp tác tốt quá mức này, hẳn bách tính sẽ hài lòng. Đương nhiên Vân Sơ cũng thu nhập đầy túi, y sẽ có được lợi ích gấp bốn lần. Nhìn thế nào cũng là một vụ làm ăn tốt.
Đất đai huyện Vạn Niên đã canh tác mấy nghìn năm, sớm không chịu nổi nữa, cần kịp thời điều chỉnh.
Đợi trồng bông ba năm, cải biến đất nhiễm phèn, Vân Sơ sẽ trồng đỗ tương quy mô lớn, thuận tiện mở rộng giá trị kinh tế của nó, bất kể chế phẩm phụ của đậu, hay là dầu đậu nành, hẳn đều có thị trường lớn ở Trường An.
Quan trọng hơn đất đai sau khi trồng đậu nành, hàm lượng đạm sẽ tăng lên nhiều, sau này trồng hoa màu gì cũng có thu hoạch tốt. Học vấn này không phải học từ sách, mà khi y đi điều tra nghiên cứu một thôn sinh thái không dùng phân bón, thuốc trừ sâu, được người ta giảng cho.
Đợi sau khi bách tính nếm thử được lợi ích của luân canh, họ sẽ đem luân canh thành truyền thống, giữ ruộng đồng Quan Trung không bị thoái hóa quá nghiêm trọng.
Đều là chuyện tốt.
Kế hoạch của Vân Sơ chặt chẽ lắm, đáng tiếc, sau khi Lý Thận tới thì chuyện liền biến dạng.
"Ngươi làm cái gì mà hoàng huynh ta phái ta tới đây?" Lý Thận vừa tới một cái thì ánh mắt liền dừng trên đầu Vân Na:
Vân Sơ thở dài:" Thần dẫn cả nhà tới Thượng Lâm Uyển ăn trộm, bị bệ hạ bắt sống. Sau đó hứa với bệ hạ sẽ làm cho giá trị của bạch điệp tử tăng lên gấp mấy chục lần."
Còn tưởng rằng Lý Thận sẽ tiếp tục truy cứu, ai ngờ hắn đưa tay gỗ hai con kim hồ điệp đã sửa sang trên đầu Vân Na, cầm trong tay vừa xem vừa mắng:" Râu của hồ điệp đâu rồi? Hồng bảo thạch sao thiếu một miếng, ai bảo dùng hoàng bảo thạch thay thế? Bên đỏ bên vàng còn ra cái gì?"
Vân Sơ định giải thích, đều là do Vân Na tạo nghiệt, không ngờ Lý Thận lấy từ trong người ra một cái hộp gỗ tinh xảo. Khi mở hộp mới phát hiện bên trong toàn là những công cụ nhỏ, búa, kẹp cố định, nhíp, cưa, dũa.
Tiếp tục mở tầng thứ hai, bên trong là các loại phụ kiện như lò xo, tơ vàng, các loại bảo thạch.
Chỉ thấy hắn đặt hết công cụ lên bàn, sau đó mài mài rũa rũa, dang vẻ vô cùng chăm chú.
Thế là Vân Sơ chẳng có lúc nào nói chuyện bông với Lý Thận nữa, nhìn hắn sửa sang đôi kim hồ điệp, không biết đứa bé này làm sao sống sót được trong hoàng cung Lý thị, còn bồi dưỡng thành thợ vàng tay nghề thuần thục.
Lại còn thành một kẻ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy trang sức nào không hoàn mỹ là nhất định phải sửa lại.
Cuối cùng Lý Thận sửa sang lại hai con kim hồ điệp bị Vân Na dày vò cho thê thảm vô cùng, đích thân buộc lên tóc Vân Na, khẽ dùng tay búng cánh một cái, con bướm như sống lại, vỗ cánh bay trong ánh mặt trời.
Vân Na chẳng có khái niệm gì về tiền, trừ biết ném tiền ra, lập tức sẽ có rất nhiều người tốt với nó, ngoài ra, tiền, với nó là vô nghĩa.
Vân Na biết, chỉ cần thứ nó thích, nói với ca ca, ngày hôm sau thức dậy, thứ đó sẽ xuất hiện bên gối nó. Nói với Hầu Tử a gia cũng thế, ví như con ngựa Ô Chuy, hôm trước nói, hôm sau nó đã có rồi.
Vân Na cũng chẳng có khái niệm gì về địa vị, nó có thể nhìn chằm chằm vào mắt hoàng đế, sau đó hoàng đế vỗ vỗ đầu nó tỏ thiện chị. Nó cho bánh một lão bà tử ăn xin, lão bà tử cũng vỗ vỗ đầu nó, khen nó là cô nương tốt.
Hơn nữa nó cho rằng, người trên đời này đều rất tốt, nếu không may gặp kẻ xấu thì ngắt đầu hắn xuống, dùng đá ném chơi. Giống như khi cùng ca ca đi chăn cừu luôn gặp phải sói, cần giết thì giết.
Lý Thận biến một viên hồng bảo thạch không đẹp thành rất đẹp, Vân Na tất nhiên hi vọng Lý Thận có thể biến đống đá trắng chất đống trong phòng nó thành hình dạng đẹp mắt.
Nghe tiếng thét chói tai của Lý Thận truyền ra trong kho của Vân Na, Địch Nhân Kiệt mặt lúc đen lúc trắng hừ một tiếng.
Nói ra thì lần trước hắn vào kho của Vân Na, hét còn to hơn Lý Thận, còn thiếu chút nữa bật khóc.
Đá trắng trong phòng Vân Na tuyệt đại đa số là do Con khỉ già cho, người xuất gia phải tịnh tâm tuyệt dục. Huyền Trang cho rằng, gia tài của Con khỉ già làm ảnh hưởng tới sự tu hành của ông ta, liền bảo ông ta tán hết gia tài, chuyên tâm tu hành.
Vì thế Cao Khỉ già liền chẳng chút do dự đem hết tài sản cho Vân Na, đứa bé mà ông ta cho rằng là nghèo nhất, đáng thương nhất trên đời.
Vân Sơ chưa bao giờ nghĩ tới dùng tiền của Vân Na, y có đi cướp đi trộm chứ không đụng vào tiền của đứa bé đáng thương cuộn người nằm trong lòng y như mèo con há mồm kêu khóc đòi sữa.
Lý Thận sau khi từ kho của Vân Na ra thì toàn thân có chút gì đó không ổn, suy nghĩ đầu tiên của hắn không ngờ là … mình quá nghèo.
Đầu óc Lý Thận lúc này toàn là bạch ngọc và hoàng ngọc, bần thần nói với Vân Sơ:" Ngươi không sợ ta mưu tính tiền của ngươi à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Đó không phải là tiền của thần, mà là của một hồ thương Tây Vực làm môn hạ của Huyền Trang đại sư cầu bình an. Vương gia mà lấy số tiền này đi, toàn bộ người Hồ ở Trường An sẽ truy sát ngày, không chết không thôi."
"Nhưng Vân Na nói đều là tiền của nó mà."
"Đương nhiên là tiền của Vân Na, có điều nếu người Hồ làm ăn lỗ vốn, hoặc bị cường đạo cướp, không có tiền về nhà nữa, Vân Na sẽ cho họ tiền, để họ bình an về nhà, không tới mức chết đói ở Trường An."
Lý Thận rất kinh ngạc nhìn Vân Na đang ăn kẹo que:" Cứ thế này nó sẽ thành lãnh tụ người hồ ở Trường An."
Vân Sơ kiêu ngạo nói:" Vân Na sinh ra là công chúa người Hồ, còn là công chúa tôn quý nhất, uy nghiêm nhất, không thể xâm phạm nhất."
Nghe tới hai chữ công chúa, người Lý Thận run một cái:" Ta có thể dâng thư lên bệ hạ, xin phong hiệu cho Vân Na."
Vân Sơ cười:" Không cần vội, tới khi bệ hạ cần, Vân Na sẽ tự nhiên mà thành công chúa chân chính."
Lý Thận cẩn thận hỏi:" Làm thế để làm gì?"
Vân Sơ giang tay ra:" Chuyện này vương gia nên đi hỏi Huyền Trang đại sư, nghe nói đây là chuyện Phật pháp ở Tây Vực có hưng thịnh không?"
"Nghe nói phía tây xuất hiện một loại thần giáo, giỏi đầu độc lòng người, có thể đông tiến bất kỳ lúc nào. Thêm vào Phật pháp ở Tâu Vực hỗn loạn vô cùng, vào là đại thừa, tiểu thừa, rồi là thuật vu cổ do người Đột Quyết để lại, và bổn giáo của người Thổ Phồn đang lan đi."
"Huyền Trang đại sư nói, đều để những giáo phái đó đứng vững chân ở Tây Vực, nơi đó vì tín ngưỡng khác biệt là chém giết tràn lan, bách tính khó có ngày yên bình."
Nói tới đó chắp tay vào:" Huyền Trang đại sư muốn dùng Phật pháp xua đuổi tà ma ngoại đảo, trả lại đất lành cho sinh linh Tây Vực an cư lạc nghiệp."
Lý Thận cũng chắp tay đọc Phật hiệu:" Phật tổ từ bi."