Phật môn Trung Thổ muốn chinh phạt Tây Vực với vương triều Đại Đường mà nói là sự hỗ trợ vô cùng quan trọng.
Thực tế Huyền Trang phát hiện Pháp tướng duy thức tông của ông phổ biến ở Trung Nguyên không thuận lợi mới tìm đường khác, chuẩn bị đem vinh quang của Phật chiếu rọi Tây Vực.
Chín chín phần trăm hoàng đế biết suy tính của Huyền Trang nên cung Pháp Hoa mới thành chùa Pháp Hoa.
Vân Sơ sớm nhận ra Huyền Trang không phải người chỉ biết tu hành, hôm nay từ một câu nói mang tính thăm dò của Lý Thận liền nhận ra, hắn cũng không phải người thực sự đứng ngoài cuộc, không biết gì về chính trị.
Ài, hình như không ai thực sự ngốc, nếu ngày nào đó Vân Sơ phát hiện Vân Na cũng là đứa bé mưu tính cực sâu chắc y cũng không bất ngờ nữa.
Khi Lý Thận rời Vân gia, tùy tùng của hắn mang theo áo bông, quần bông, mũ che tai, giày bông cùng với găng tay có ba ngón liền với nhau, thích hợp cho binh sĩ mặc.
Những thứ này do Thôi nương tử chỉ huy nữ nhân trong nhà ngày đêm làm ra, dùng bông của người Hồ mang tới, không bông trộm ở Thượng Lâm Uyển.
Số bông kia tuy đã phơi khô rồi, nhưng bên trong hoa bông còn có nhiều hạt bông, nó dính vào hoa, cực kỳ khó bóc ra. Làm Vân Sơ cực kỳ hoài niệm tất cả những chuyện liên quan tới bông.
Thời đó căn bản không cần bóc, chỉ cần giao bông cho trạm thu mua, lấy tiền về, rồi căn cứ vào trọng lượng bông, lấy dầu hạt bông theo tỉ lệ.
Vân Sơ không có máy bóc hạt bông.
Thực ra chẳng cần loại máy đó, ở nơi nhân lực sung túc như Đại Đường, dùng máy móc chỉ giúp tăng thêm lợi nhận cho thương nhân chứ chẳng thể phú dân.
Lúc này toàn dân tham gia lao động mới là tốt nhất, ai ai cũng có việc làm thì ai ai cũng có cơm ăn.
Không kiếm cho người ta chút việc làm vào buổi tối, người ta rảnh rỗi chỉ biết hì hụi sản xuất đời sau ... Sống vậy vô vị lắm.
Nghĩ thôi đã thấy thích rồi, mỗi người tay cầm một cục bông, chẳng cần đốt đèn, chỉ dựa vào xúc giác là có thể lần hạt bông ra kiếm tiền, lại chẳng thấy mệt, há chẳng tuyệt lắm ru?
Thời gian đã sắp vào tháng 9, hai cỗ thi thể Vân Sơ treo trên ao sen cuối cùng thành bộ xương trắng hoàn chỉnh.
Vân Sơ gọi ngọ tác của thái y thự tới, sai họ dùng chổi mịn chải sạch thịt thừa rồi gần mô dư trên đó, moi hết tạp chấp, tiếp đó ngâm trông cồn khử trùng, cuối quét lớp sơn, tiếp tục dùng tơ vàng nối với nhau thành bộ xương hoàn chỉnh. Đích thân dẫn lục tào quản sự của huyện Vạn Niên giao hai cỗ hài cốt cho Hà y phán mông đợi đã lâu.
Một đám y sinh thấy hai bộ xương khô sạch sẽ tranh nhau sờ, như có được chí bảo.
Trước kia xương người đều bị bao quanh thịt, nhìn không rõ, cũng không phải là không có y sinh muốn nghiên cứu xương trắng, nhưng dù sao loại chuyện đó có chút thất đức, nên chỉ có thể tưởng tượng.
Bây giờ rốt cuộc có người tặng cho họ bộ hài cốt thật để đối chiếu, làm sao không hoan hỉ cơ chứ?
Nhìn đám danh y sờ mò hài cốt Phùng Trung và Triệu Tam Lang, đám lục tào quản sự của huyện Vạn Niên hai chân run bần bật.
Vốn cho rằng sau khi bắt được gia quyến hai người kia, đem bán lấy tiền bù lại khoản thiếu hụt, vậy là yên chuyện.
Bọn họ không ngờ Vân Sơ lại đem hai bộ hài cốt trang trí cẩn thận một phen bán cho thái y thự, giá tiền là 300 quan, đúng bằng tiền hai người kia tham ô.
Còn về phần gia quyến hai người kia, Vân Sơ thả ra mà chẳng đụng vào một sợi tóc, vì họ đều đồng ý bán hài cốt chứ đừng bán họ.
Vân Sơ chỉ hai bộ hài cốt viết tên trên trán, nói với lục tào quản sự:" Hai cỗ hài cốt này, các danh y dùng trăm năm cũng được, thậm chí có thể đời đời truyền thừa. Ta tin rằng cái tên Phùng Trung, Triệu Tam Lang sẽ không ai quên, đời đời sẽ biết câu chuyện chúng tham ô ba trăm quan rồi treo cổ."
Lời nói ra, sáu lục tào quản sự hôn mê mất một nửa, sau khi về nha môn gọi ti lại phía rưới răn dạy một hồi, nói bọn họ, nhất quyết không được đụng vào một đồng tiền của nha môn, nếu không không đợi huyện úy ra tay, bọn họ bóp cổ trước.
Biết việc huyện úy máu lạnh làm, tất cả gật đầu lia lại, với người Đại Đường cực kỳ trọng danh tiếng mà nói, bọn họ có thể không sợ chết, nhưng nếu khiến đời con đời cháu không ngẩng đầu lên được, họ sẽ phải cân nhắc kỹ càng.
Cái danh tiếng huyện úy máu lạnh lần nữa truyền khắp nơi.
Lý Nghĩa Phù cực kỳ tán thưởng cách xử trí thi cốt tham quan của Vân Sơ, thậm chí kiến nghị với hoàng đế trên triều đường, sau này phát hiện ra tham quan ô lại thì cứ thế mà xử lý.
Y gia thiên hạ rất nhiều, hẳn cũng cần rất nhiều hài cốt.
Kiện nghị đưa ra, cả triều đường im phăng phắc.
Tới ngay cả những ngự sử ngôn quan cương liệt nhất cũng ngậm miệng, hôm hốt bản đứng như bổ tát trong miếu.
Lý Trị lảng đi, ngự sử phụ trách quản lý trật tự triều đường quát lui Lý Nghĩa Phù. Từ đó cái tên Vân Sơ trở thành cấm kỵ, không ai muốn nhắc tới y, cũng không muốn có bất kỳ chuyện gì liên hệ tới y.
Giống như muốn xua đi tin tức kinh sợ Vân Sơ mang tới, ba ngày sau Vũ chiêu nghi thêm cho hoàng thất một công chúa, tin này được Lý Trị đặc biệt công bố với bách tính, xá miễn không ít tội tù.
Lý Trị rất thích nữ nhi này, mỗi ngày đều tới chỗ Vũ chiêu nghi thăm đứa bé này rồi mới đi làm việc của mình.
Bầu trời Trường An âm u, mây đen sà thấp, giống như đè lên cả chóp nhọn của tháp Đại Nhạn, mưa lớn có thể trút xuống bất kỳ lúc nào.
Con khỉ già cưỡi lạc đà tới Vân gia, trông ông ta mệt mỏi lắm, cả người không có chút tinh thần nào, vừa mới về đã rúc trong giường mềm, được Vân Na ân cần xoa bóp.
Vân Sơ nhìn trang bị ông ta vứt trên mặt đất liền biết thời gian qua ông ta về Tây Vực.
"Huyền Trang đại sư không thể tóm lấy ông ra sức sai bảo chứ, ông xem Khuy Cơ đi, suốt ngày rượu thịt, ca vũ không dứt, nuôi ra đống thịt mỡ, chỉ ông là ngày càng gầy."
Con khỉ già xua tay:" Nghỉ ngơi một lúc là được rồi."
Thấy Con khỉ già không muốn nói, Vân Sơ không hỏi, để ông ta yên tĩnh nghỉ ngơi.
"Thời gian tới đừng hành động tùy tiện, nhất là đừng làm chuyện giết người treo xác, tiếp theo không ai có tinh lực chiếu cố người khác đâu."
Vân Sơ chỉ nhíu mày một lúc liền liên tưởng ngay tới chuyện Lý Trị phế hậu đã vào giai đoạn khẩn yếu, trong lòng y hết sức nặng nề, nghĩ tới công chúa nhỏ kia, lòng u ám không khác gì bầu trời Trường An, đứa bé đáng thương đó …
(*) Nhiều nghi vấn nói Vũ Mị giết chết công chúa này sau một lần Vương hoàng hậu tới thăm để đổ tội cho Vương hoàng hậu dẫn tới sự kiện phế hậu. Cũng có sử sách chép lại nói hai sự kiện này không liên quan gì, chỉ là tình cờ xảy ra gần nhau, mà văn nhân đời sau ghét Vũ đế nên thêm thắt, cực lực bôi nhọ.