Lần này không chỉ là phế hậu, còn có cả chuyện Trường Tôn Vô Kỵ ở bên trong.
Với Lý Trị mà nói, vị thân cữu cữu năm xưa bế mình trong lòng, bây giờ đã thoái hóa rồi, thậm chí tới mức đối địch.
Chử Toại Lương đã bắt đầu ngang nhiên công kích Vũ Mị trên triều hội, đây là một chuyện rất bất thường, Lý Trị thấy ông ta vượt phận sự rồi.
Đối với hoàng đế mà nói, trọng thần đột nhiên phá vỡ quy củ mà trước kia mọi người ngầm thừa nhận sẽ khiến đế vương phải đánh giá lại trọng thần, đây là chuyện rất đáng sợ.
Không phải là chuyện nhỏ như tự tay bắt được Vân Sơ ăn trộm.
Bất kể Vân Sơ trộm hạt giống rồi trồng ở đâu thì cuối cùng vẫn là thứ thuộc về hoàng gia, thuộc về Lý Trị, vì thế nói thực ra hắn chẳng bận tâm lắm chuyện Vân Sơ làm hôm đó.
Tình hình ngày hôm đó có chút căng thẳng là vì tên trộm là Vân Sơ thôi, đổi lại là quan viên khác, hoàng đế có khi cười mắng vài câu là qua.
Chử Toại Lương vô cớ công kích một cung phi, chính là công kích hắn, thiếu điều nói thẳng Vũ Mị là cung phi của tiên hoàng nữa thôi.
Nhìn cái bộ dạng kích động của Chử Toại Lương, đoán chừng chỉ triều hội lần sau ông ta nói ra câu đó.
Nếu nói Chử Toại Lương không có hậu thuẫn thì Lý Trị không tin, mà văn võ toàn triều có tư cách làm hậu thuẫn cho ông ta thì chỉ có một người --- Trường Tôn Vô Kỵ.
Lý Trị không cho rằng mình đón Vũ Mị ra khỏi chùa là chuyện nghiêm trọng. Cho dù là phụ hoàng anh minh vô cùng của hắn ở loại chuyện này càng tùy ý hơn.
Bằng vào cái gì việc làm của phụ hoàng được coi là biểu hiện anh minh thần võ, tới mình lại thành tội thấp ác bất xá?
Vũ Mị vừa sinh con được vài ngày yếu ớt nằm trên giường, trong lòng bế đứa bé xấu xí vừa mới sinh, nàng vừa mới cho con bú.
Đích thân cho con bú một tháng là chuyện Vũ Mị kiên trì làm, theo nàng nói, đó là điều chứng minh nàng làm tròn trách nhiệm mẫu thân.
Về phần một tháng sau thì là chuyện của nhũ nương rồi.
Cách đầu giường của Vũ Mị không xa đặt một ít y phục màu xanh kỳ quái, y phục gấp ngay ngắn, quan trọng là y phục này không có đai thường thấy của người Đường mà thêm loạt mảnh đồng giống đồng tiền.
Lý Trị thử thứ giống mũ, đội lên đầu, sau đó thả thứ cuộn trên mũ xuống, phát hiện thứ đó vừa vặn bảo vệ sau gáy, hai thứ giống như tai đính lên đầu cũng buông xuống. Cung nhân nhanh chóng kéo tai xuống dưới cằm hoàng đế, dùng miếng đồng khóa lại.
Lý Trị dùng tay sờ mặt, thấy lộ ra mũi, má và mắt, phần còn lại bị cái mũ kỳ quái kia che hết.
"Không tiện mặc giáp."
Lý Trị cực kỳ hài lòng với hiệu quả giữ ấm của cái mũ nhưng lại không hài lòng với lực phòng hộ của nó.
Vũ Mị thấy con đã ngủ, khẽ nói:" Thứ này có giá 1200 tiền, giữ ấm được giỏi lắm rồi. Bệ hạ lại đem so với giáp giá trị ít nhất mười vạn tiền, chẳng phải quá tham sao?"
Lý Trị lắc đầu:" Trẫm không nói tới mấy thứ giáp đắt tiền đó, trẫm so mấy loại giáp giá rẻ kìa, dù bỏ thêm ít tiền thì trẫm cũng cam tâm."
Vũ Mị từ từ ngồi dậy, cung nhân vội kê gối sau lưng nàng, bấy giờ nàng mới nói:" Vân Sơ chẳng qua chỉ đề xuất ra một ý tưởng, nếu bệ hạ muốn thứ này vừa chắc chắn vừa ấm, sao không giao cho giáp thự, ở đó nhiều thợ khéo léo tài hoa, tất nhiên là phù hợp với yêu cầu của bệ hạ."
"Thiếp thân thì thích cái mảnh đồng trên số y phục đó, không cần dùng đai, chỉ cần gài vào đúng lỗ tương ứng là có thể giữ được y phục trên người."
Lý Trị vén cái mũ nóng phát ngốt ra, cầm áo lên xem, gật gù:" Cái này có vẻ không tệ.
Vũ Mị chợt cười hỏi:" Lúc nãy có chuyện gì làm bệ hạ không vui thế?"
Lý Trị đang xem xét cái áo, khuôn mặt từ hài lòng trở nên khó coi, quay lại nhìn Vũ Mị đang chú tâm vỗ vỗ nhẹ lên lưng con, nói:" Nàng điều dưỡng thân thể cho khỏe đi, tới lúc đó trẫm kể cho nàng."
"Đa tạ bệ hạ thương xót."
Lý Trị đi tới nhìn khuê nữ mình sau đó rời chiêu nghi điện, hắn chuẩn bị tối nay tới phủ Trường Tôn Vô Kỵ lần nữa, nỗ lực lần cuối.
Cung nhân chải tóc cho Vũ Mị, còn Vũ Mị ngây ra nhín sâu trong cung điện, cứ cảm giác nơi đó cất giấu một con quỷ.
Người Vân gia lúc này đang xử lý bông, ngay cả Vân Sơ và Vân Na cũng không ngoại lệ. Vân Sơ thì xé hoa bông được một lúc thì mất hứng thú, Vân Na thì chạy trước cả khi y mất hứng thú.
Con khỉ già từ sau khi co tro trên cái giường gấm êm ái thì như chết rồi vậy, chẳng nhúc nhích một cái. Nếu không phải là Vân Na dùng tóc thử, phát hiện hơi thở của ông ta chậm mà dài thì còn cho rằng ông già này chết rồi.
Con khỉ già ngủ rất sâu, đây là thời điểm tốt để mưu sát ông ta.
Hai cái tổ chim én dưới mái hiên đã hoàn thành trách nhiệm nuôi con, còn của bọn chúng đều đã bình an lớn lên, đang tập bay ở trong sân. Trong đó có một con còn cực kỳ to gan đáp lên đầu con báo heo.
Con báo heo nhanh như chớp quay đầu nuốt luôn, sau đó nằm im không nhúc nhích làm bộ không hay biết gì hết. Song bị Vân Na nhanh tay banh mồm ra, cứu được con chim én đáng thương.
Trên bệ cửa sổ có không ít sâu phơi khô, đó là tiền thuê mái hiên mà hai nhà chim én trả cho chủ nhà.
Đợi đám chim con học được cách bay, bọn chúng sẽ bay về phương nam tránh rét. Năm nay bọn chúng đi hơi muộn rồi.
Trời âm u mà không thấy mưa, liên tục năm ngày không thấy ánh mặt trời, nhiệt lượng mặt đất bị tản đi hết, Trường An đã hơi mát.
Sen điềm lành trong chum nở ra bông cuối cùng rồi không có nụ hoa nhô lên nữa, những phiến lá trải trên mặt nước viền đã bắt đầu ngả màu hồng, còn hơi quăn.
Một con cóc hai chân vừa ấp ra nhảy rất vui trong ao, không biết nó có thể biến thành con cóc thật sự trước khi Lưu Nghĩa vớt rễ sen, dọn chum không.
Người Trường An tới phường Tấn Xương ngày một nhiều, cây hoa mai Địch Nhân Kiệt vẽ bên ngoài tường đã mơ hồ. Còn về phần bài Lậu Thất Minh mà Vân Sơ viết đã bị gió mưa biến đánh vết đen.
Lậu thất trước kia có hơn 500 sĩ tử sinh sống, nay chỉ còn chưa tới một nửa, tháp Đại Nhạn xây lên đã làm biến mất một nửa lậu thất. Vì đám sĩ tử thích viết thơ lên tường cho nên dưới chân tháp Đại Nhạn, chẳng biết chôn vùi bao nhiêu thi thể văn chương.
Đến ngày thứ sáu mưa rốt cuộc cũng đổ xuống thành Trường An, mưa không lớn tí ta tí tách rơi đều đặn, tựa như muốn rơi mãi không dứt, như nỗi buồn không tan. Toàn Trường An mát lạnh, cái nóng khó ưa không quay lại được nữa rồi.
Hôn lễ của Vân Sơ ngày một gần.