Vân Sơ muốn hỏi Lý Thận cái thể diện này từ đâu mà có, tên đó thong thả rời Vân gia, vừa lên xe, xe ngựa liền vội vàng chạy mất.
"Thiếp thân lần này phải cho Ngu thị một bài học cả đời khó quên." Thôi nương tử từ sau cửa đi ra, bộ dạng như muốn bóp chết ai đó:
Vân Sơ an ủi:" Đừng giận, chuyện này với Tu Dung mà nói là chuyện tốt, bây giờ không qua lại, sau này bớt đi rất nhiều phiền toái. Chỉ cần chiếu cố Tu Dung, đừng để nàng thương cảm là được."
"Thiếp thân nuốt không trôi cục tức này."
"Thong thả thôi, không vội."
Thôi nương tử vò khăn tay:" Trước khi phu nhân tới, thiếp thân chuẩn bị xử lý chuyện này, tránh sau này phu nhân khó xử."
Vân Sơ bĩu môi không thèm can dự nữa, đây là chuyện của Thôi nương tử, người ta muốn lấy lòng đương gia chủ mẫu, càng muốn thể hiện ra nội trạch Vân gia đồng lòng, không liên quan mấy tới y.
Có diều lần này Ngu thị thực sự hẹp hòi.
Có lúc Vân Sơ chẳng hiểu, mang một lời chúc phúc cho người thân khó thế à? Nhất định coi Ngu Tu Dung không đáng một đồng, tựa hồ có thế mới thể hiện được bọn họ cao lớn vĩ đại à?
Thôi nương tử là ai?
Nàng sớm chẳng phải là quan kỹ ai ai cũng có thể làm chồng rồi, người ta là cự cổ nắm trong tay hùng tài vạn quan.
Tuy không nói là cự cổ có hạng ở Trường An, song cũng không phải là cái nhà từ khi Ngu Thế Nam qua đời đã đi xuống có thể so bì.
Ngu thị có mười bảy cửa hiệu ở chợ Đông, chủ yếu kinh doanh tơ lụa, có hai nông trang ở huyện Vạn Niên, một vườn quả.
Bọn họ không biết Thôi nương tử muốn kéo đổ cửa hiệu tơ lụa nhà họ dễ lắm à?
Ôi thôi, loại tranh chấp trong nhà này không nên do nam nhân như y quản, Thôi nương tử nóng như vậy nhất định phát hiện Ngu Tu Dung bị thân quyến của nàng dẫm đạp quá đáng.
Mà Ngu Tu Dung kiên cường tự lập quen rồi, có nước mắt chỉ nuốt vào trong lòng, không muốn gây họa cho nhà chồng, mình ra tay không phải điều nàng muốn, chuyện này để Thôi nương tử xử lý là được.
Đợi tới khi tiếng chuông chùa vang lên, các lộ nhân mã bận rộn trong phường Tấn Xương vội vàng rời đi, tiếp đó cửa phòng cũng từ từ đóng lại.
Trong viện tử trung đình Vân gia, Vân Sơ nằm trên một cái ghế tựa, Địch Nhân Kiệt ở cái ghế tựa khác, Thôi nương tử ở ghế đối diện. Công Tôn Đại Nương lần đầu tham gia vào hội nghị ghế tựa này nên không tự nhiên lắm, gãi đầu gãi tai. Vân Na bế báo heo Đại Phì chen chúc trên một cái ghế tựa, cả hai đều không chịu yên phận một khác.
Đợi Lưu Nghĩa mồ hôi đầm đìa chạy vào ngồi xuống, Vân Sơ lười nhác nói:" Ngày mai cổng phường mở ra, công tác của các ngươi có tốt hay không sẽ được thể hiện toàn bộ."
"Thứ hội mỹ thực này là lần đầu ở Trường An, tin rằng sẽ khiến người Trường an hiếu sự sẽ tới xem. Vè vào cửa 200 đồng đã ngăn người không có tiền ở ngoài, giảm bớt lượng người trong phường, sàng lọc ra người có tiền trong thành, làm đối tượng kinh doanh lần này."
"Cho nên ta muốn hội mỹ thực ngày mai có thể khiến các bên đều thấy được lợi, đó là kết quả hoàn mỹ nhất."
Lưu Nghĩa khúm núm nói:" Lần này bọn tiểu nhân chọn ra 3100 thương hộ, cho phép họ vào phường Tấn Xương làm ăn. "
"Hội mỹ thực này không dùng tiền, mà là dùng thẻ trúc do chúng ta đặc chế, khách có thể dùng tiền đổi thẻ trúc ở cổng phường cùng như mười sáu địa điểm khác tiến hành giao dịch. Đợi khi bọn họ đi, có thể giữ lại thẻ trúc dùng cho nhà ăn lớn sau này, cũng có thể mang tới sân mã cầu dùng."
"Đợi hội mỹ thực kết thúc, chúng ta mới cùng thương cổ kết toán, chúng ta lấy một thành trong đó."
"Trong 3100 thương hộ, thương hộ cùng loại không quá ba nhà. Lão nô chọn đều là thương gia có tiếng ở Trường An, đã nói rõ rồi, không được trộn lẫn hàng xấu với hàng tốt, không được bán thiếu cân thiếu lạng, không được lừa khác. Nếu không sẽ phạt nặng."
"Đồng thời cũng cho phép thương cổ bán giá cao hơn, tối đa không được hơn một thành so với chợ Đông."
Nghe Lưu Nghĩa báo cáo, Vân Sơ rất hài lòng, lão già này suy tính chu toàn, hiện chưa phát hiện chỗ nào không ổn.
Có điều loại hoạt động lớn như vậy sao có thể thiếu vấn đề được, tới khi đó kịp thời phát hiện, kịp thời giải quyết là được.
Ánh mắt mọi người nhìn sang Công Tôn Đại Nương, nữ nhân thường ngày rất đanh đá bạo gan này lại trở nên gò bó.
Vân Sơ ngồi hẳn lên nhìn thẳng vào nàng:" Các cô thương lương ra sao thì nói thế, ta chỉ yêu cầu, trong bảy ngày này, phan ngày phái có thứ thấy được vào ban ngày, buổi tối phải có thứ thấy được vào buổi tối."
"Tóm lại, trong bảy ngày tới phải ca múa, vui chơi không dứt, phải để cho mỗi người không cần biết là vào phường lúc nào đều phải nhìn thấy bóng dáng các nàng, nghe thấy tiếng sáo nhạc."
"Nói trước, lần này ta còn phát ra một loại thẻ trúc cực kỳ đặc thù khác với các loại thẻ trúc còn lại, loại này khách chỉ dùng thưởng cho biểu diễn ca vũ, tạp kỹ. Thẻ này cũng có thể đổi ra tiền, ngoài ra ai nhận được nhiều nhất sẽ có sứ sản phẩm phụ, chính là ... Trường An đệ nhất hoa khôi."
"Cho nên các cô chớ đánh giá thấp lần biểu diễn này, đừng có đối phó qua loa như với đám công tử vương tôn. Ta nói trước, chỉ cần sai sót ở đây, danh tiếng thối hoắc, sau này kiếm miếng cơm cũng không được đâu."
Chuyện này quá lớn rồi Công Tôn Đại Nương cả kinh đứng bật dậy:" Để thiếp thân gọi Thu Nương tỷ tỷ tới đây, thiếp nói không rõ được."
Địch Nhân Kiệt hau háu nhìn bờ mông tròn lẳn của Công Tôn Đại Nương đi xa mà nuốt nước bọt:" Ta làm ít giá trúc, dùng để cách ly, tác dụng phân chia dòng người, còn chuẩn bị nhiều cát để đề phòng mãnh hỏa. Hiện thì thấy ổn hết rồi, về phần có gì ngoài dự liệu không thì trời biết."
Miệng thì nói, mắt thì nhìn không chớp theo hướng Công Tôn Đại Nương đi, trong lòng hẳn trông đợi thấy ngay vũ cơ Thu Nương vang danh Trường An.
Thấy không ai nói gì nữa, Vân Sơ định kết thúc cuộc họp ghế tựa này, giải tán mọi người còn tiếp đãi Thu Nương.
Đáng tiếc đúng lúc này Vân Na đẩy Đại Phì khỏi người mình, nó thấy ai cũng có việc làm, phải chứng minh mình cũng đã giúp sức, nói lớn:" Hôm nay muội cho Kỷ vương năm cục đá trắng, hắn bảo muội muốn hắn làm gì cũng ... Ưm ..."
Thôi nương tử nhào cả tấm thân to béo tới, bịt miệng Vân Na mà không kịp, đứa bé này nói một câu khiến Kỷ vương Lý Thận mất mặt tới 40 năm.
............... ...................