Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 295 - Q2 - Chương 076: Tất Bật Chuẩn Bị. (6)

Q2 - Chương 076: Tất bật chuẩn bị. (6) Q2 - Chương 076: Tất bật chuẩn bị. (6)

Lý Trị phất ống tay áo rộng, đứng ở đại điện ca múa, Vũ Mị ở bên bế con, dùng chân dậm đất, gõ nhịp cho hắn.

Thi thoảng nàng cũng bế con gia nhập điệu múa cùng Lý Trị, chỉ một cái đảo mắt nhìn, đã chứa vô vàng phong tình say lòng người, chẳng vì mới sinh con mà nhan sắc suy giảm, chỉ càng đằm thắm mê người.

Tiếng cười vui vẻ vang lên không dứt.

"Khởi bẩm bệ hạ, Triệu Quốc công có bản tấu."

Giọng hoạn quan vừa mới dứt, Lý Trị và Vũ Mị liền ngừng múa, sắc mặt Lý Trị thoáng cái trở nên khó coi, hai hàm răng siết lại:" Nhìn đi, cữu cữu tốt của trẫm đấy, dâng tấu dâng tới tận tẩm cung của trẫm rồi."

Vũ Mị khẽ cười:" Vậy thì bệ hạ mau đuổi đi, hôm nay thiếp thân rất muốn thả lòng cùng bệ hạ một chút."

Lý Trị thở hắt ra, hôn nhanh lên môi Vũ Mị, sai người thay y phục, đi gặp Trường Tôn Vô Kỵ.

Một tuần hương sau, Lý Trị mặt hầm hầm quay về, vừa đi vừa giận dữ vung tay, nói lớn:" Nực cười, nược cười, trẫm ngay cả quyền mở một cái hội mỹ thực nho nhỏ cũng không có à? Cái gì ông ấy cũng muốn quản …"

Vũ Mị vội đi tới an ủi:" Chuyện này ván đã đóng thuyền, Triệu Quốc công tới hẳn là để khuyên gián bệ hạ, chứ không phải ngăn cản bệ hạ."

Lý Trị càng giận dữ hơn:" Sao lại không? Phường Tấn Xương đã tuyên truyền cả thành Trường An đều biết, cả hoàng long kỳ đại biểu cho sự cho phép của hoàng gia đã cắm bên phượng hoàng lớn. Nàng nói xem, ông ta chẳng lẽ không hiểu nếu trẫm còn rút lại thì thể diện hoàng gia còn đâu, vậy mà ông ta sao còn tới làm trẫm mất hứng??"

"Còn nói cái gì trẫm lớn rồi, đừng nghịch ngợm nữa? Nàng nghe xem, ông ta nói kiểu gì thế, trẫm đã con cái đầy đàn rồi, ông ta còn coi trẫm như trẻ con."

"Tức chết đi được, Vũ Mị, nàng nói xem, ông ta có biết mục đích của hội mỹ thực này không? Ông ta có biết đây là sự kiện trọng đại do quan phủ tổ chức không?"

"Ông ta có biết sau sự kiện vạn dân chung vui này, huyện Van Niên sẽ có thêm hai học đường và dược phòng không?"

" Ông ta chẳng biết cái quái gì, chỉ biết tới giáo huấn trẫm, rốt cuộc ông ta là hoàng đế, hay trẫm là hoàng đế?"

" Aaaaaaaa, tức chết đi được."

Nhìn Lý Trị ngã xuống giường gấm đạp chân lung tung, Vũ Mị lo lắng hỏi:" Bệ hạ không nổi giận tại chỗ chứ?"

Lý Trị nghiến răng:" Trẫm mà nổi giận tại chỗ thì trẫm đã không tức thế này mà tới ông ta tức rồi."

Vũ Mị không nói gì nữa, đặt nữ nhi bên đầu Lý Trị, cúi mình xuống giường ê a nói chuyện với nữ nhi.

Lý Trị dần dần bình tĩnh lại, bần thần nhìn bộ nho sam xanh nhạt thay ra, thở dài:" Thôi vậy, chúng ta không đi nữa."

Vũ Mị nhu mì nói:" Hết thảy lấy đại cục làm trọng."

Hai phu thê đều mất hứng nói chuyện, yên tĩnh cùng nhìn đứa bé đã ăn no, nằm đó mở đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn quanh, thi thoảng lại trọng cho nó kêu ọ ẹ, bọn họ nhìn nhau cười, quên đi chuyện không vui.

Đúng lúc này hoạn quan hô cao:" Khải tấu bệ hạ, Anh quốc công Lý Tích cầu kiến."

Lý Trí tức thì ngồi bật dậy, hai mắt đỏ ngầu:" Lại thêm một kẻ nữa, nàng nói đi, trẫm chẳng qua chỉ đồng ý tổ chức lễ hội dân gian, quy mô chỉ có ở một cái phường, đụng trạm vào luật trời hay sao?"

"Trẫm nhất định phải tới phường Tấn Xương."

Nói rồi cầm lấy bảo kiếm, vừa quát tháo, vừa hùng hổ xông ra ngoài tẩm cung.

Vũ Mị nhìn theo bóng lưng Lý Trị buông tiếng thở dài, đây không phải dáng vẻ nên có của một bậc đế vương trưởng thành.

Trong lòng không khỏi lo lắng, không giống phi tần khác, vị thế của nàng vô cùng bấp bênh, người khác thất sủng cùng lắm ít được gặp hoàng đế thôi. Còn nàng, mất đi sủng ái của hoàng đế, rất có khả năng bị đám đại thần ngoài kia đuổi về chùa, cắt tóc tu hành.

Lúc ấy không còn cơ hội nào cho nàng quay lại nữa, nghĩ tới ngày tháng trong chùa, Vũ Mị rùng mình.

Vũ Mị sờ lên mặt, nàng có thể dựa vào nhan sắc để được ân sủng bao lâu nữa chứ, xưa nay sắc giảm ân suy là chuyện thường, tình cảm đế vương chẳng đáng tin … huống hồ hoàng đế ngay lúc ân ái mặn nồng cũng chẳng thể làm người ta tin được.

Lần này lâu hơn, một canh giờ sau Lý Trị quay về, vẻ mặt vô cùng quái dị, không thể nói là vui, cũng không thể nói là tức giận. Vũ Mị còn tưởng hoàng đế rốt cuộc đã bị Lý Trị thuyết phục, dù sao ông ta là trí giả hiếm có của Đại Đường.

Lý Trị đi qua đi lại một lúc cau mày kể:" Vừa rồi trẫm cố tình nói với Anh công, trẫm định thường phục vi hành tới phường Tấn Xương, xem ông ta nói gì."

"Không ngờ ông ta nói, trẫm ở trong hoàng cung quá lâu, chưa bao giờ thực sự đi vào dân gian, nhìn, nghe, cảm thụ. Ông ta cổ vũ trẫm không nên sợ con dân của mình, họ đều nhớ ơn trẫm, cảm tạ trẫm mang tới cuộc sống bình yên."

"Còn nói nếu trẫm muốn thường phục tới phường Tấn Xương, nhất định phải gọi theo ông ta, còn muốn đưa đám lão tướng Tô Định Phương, Lương Kiến Phương theo cùng."

"Nói có bọn họ, dù đầm rồng huyệt hổ, cũng bảo vệ trẫm bình an vô sự."

Nghe vậy Vũ Mị vội bước chân đúng tiêu chuẩn cung đình, tới trước mặt Lý Trị quỳ bái:" Bệ hạ thu được lòng lão thần, thần thiếp chúc mừng bệ hạ."

Lý Trị ngửa mặt cười to.

………… ………………

Trời vừa mới sáng, cổng phường Tấn Xương mở rộng, liên tục từng thớt khoái mã trong phường phóng ra, được kỵ sĩ trang phục bắt mắt điều khiển, nhanh chóng tỏa ra khắp đường phố. Cờ cắm trên lưng họ bay phần phật, những tiếng hô "Phường Tấn Xương mở rồi" truyền khắp thành Trường An.

Lý Tích đứng ở trong sân, đang chầm chậm đi quyền, nghe thấy tiếng hô này thì dừng lại, Lý An lập tức mang khăn lau mồ hôi tới, ông ta nói với Lý An:" Đi bảo với Vân gia, trẫm sẽ tới tham dự đại hôn của y."

Lý An thoáng bất ngờ:" Đây là vinh dự quá lớn với Vân gia."

Lý Tích không giải thích nguyên do, tiếp tục nói:" Bảo với Vân Sơ, tung hết người bất lương của y ra đi, trong bảy ngày này không cho bất kỳ kẻ khả nghi nào tới gần phường Tấn Xương. Kẻ nào trái lệnh --- Chém!"

Nói rồi còn lấy ra một cái kim bài đưa cho Lý An, Lý An cả kinh:" Lang quân muốn điều động bộ khúc vào thành sao?"

Lý Tích gật đầu:" Lão phu không tin người khác, kể cả Vân Sơ, có vài việc tự chuẩn bị vẫn hơn. Đi đi, lệnh bọn họ đợi lệnh trong phủ, một khi có biến, lão phu sẽ triệu tập họ."

Bình Luận (0)
Comment