Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 296 - Q2 - Chương 077: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (1)

Q2 - Chương 077: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (1) Q2 - Chương 077: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (1)

Rốt cuộc ngày vô số người mong đợi đã tới.

Trời vừa mới sáng, cổng phường mới mở chưa lâu mà đã có một số người đợi ở ngoài cổng phường Tấn Xương, đều là những người bị tuyên truyền kiểu ném bom trải thảm của phường Tấn Xương thu hút, không nhịn được tới xem cái hội mỹ thực làm cả thành truyền bá xôn xao lên là cái gì.

Trường An giàu có nên sinh lắm kẻ nhàn rỗi, nhưng đa phần kẻ nhàn rỗi lại không có tiền, cho nên bọn họ chỉ có thể tụ tập ở bên cổng phường có con phượng hoàng lớn kia, liên tục nghển cổ lên nhìn xem xem liệu có ai bỏ ra nhiều tiền như thế để vào phường Tấn Xương chơi không?

Đội ngựa tuyên truyền của phường Tấn Xương lại lần nữa xuất hành đem tin về đại hội mỹ thực bắt đầu truyền tới từng nhà rồi, thành công biến phường Tấn Xương lại trở thành tâm điểm bàn tán của người Trường An.

Nhìn cờ màu bay phất phới trên tường phường, cùng với quán gà nướng Lưu Nghĩa cố ý an bài ở gần cổng phường, mang tới kích thích cả vị giác lẫn thị giác tin rằng sẽ kích thích những kẻ nhàn rỗi đem tin tức truyền đi, thúc giục người còn do dự mau mau ra quyết định.

Gà nướng bình thường thì chẳng có gì đáng nói, nhưng sau khi ướp gia vị kết hợp với lửa, hương thơm ngào ngạt liên tục theo ngõ sâu truyền ra làm đám người buổi sáng chưa ăn gì đã đi hóng hớt bụng sôi ùng ục.

"Bỏ 200 tiền ra là có thể ăn được thứ gà thơm như vậy à?"

"Nghe nói trong đó còn có thứ hay hơn cơ, không chỉ gà đâu, mà có cừu lợn, thậm chí có cả thịt trâu đấy."

"Trời ơi, thế không phải là phường Tấn Xương sẽ lỗ chết à, một mình ta ăn được nửa con trâu."

"Ngươi ngửi xem, gà nướng chín rồi đấy, ta ngửi thấy cả mùi da cháy rồi. Ngươi ăn khỏe như thế, sao không vào ăn cho thống khoái."

"Những 200 tiền đấy, ta đan sọt bán, một tháng cũng chỉ bán được chừng đó tiền thôi, ta ăn no rồi để bà nương hài tử trong nhà chết đói à? Ngửi mùi là được rồi."

"Í, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, tên béo kia vào rồi, để xem hắn có bó tiền ra không … Oa, hắn đúng là dùng tiền đổi thẻ trúc đấy, thứ chó má đó lắm tiền thật, có thể ăn ngon rồi ..."

Tên béo mua thẻ trúc xong liền nghênh ngang hướng về phía con phượng hoàng khổng lồ chắp tay, sau đó liếc xéo đám quỷ nghèo tụ tập bên cửa, được phường dân ân cần mời đi vào cửa bên.

"Trước tiên cho mỗ con gà nướng ~~~"

Người vừa mới đi vào nhưng thanh danh vừa qua cửa đã ăn gà nướng của người ta đã truyền đi, gà nướng đắt lắm đấy, một con những 50 đồng cơ ...

Lưu Nghĩa hôm nay không định làm gì hết, cứ đứng bên cửa đếm số người.

Lang quân nói, nếu như ngày đầu số người vào phường Tấn Xương vượt quá 5000 thì mới có thể bằng vốn bỏ ra, sáu ngày sau đó là lợi nhuận ròng.

Bùi Hành Kiệm đến khá sớm, hắn không mặc quan phục mà mặc võ sĩ màu trắng ngà, lưng hổ eo gấu, đầy mê lực nam tính, mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, hai môi hợp thành một đường, có vẻ tự phụ và cô ngạo ... Chỉ là hắn đứng bên cửa, làm công việc giống với Lưu Nghĩa.

Nếu như hội mỹ thực gì đó của phường Tấn Xương thực sự kiếm được tiền, hắn cũng sẽ làm thế ở huyện Trường An.

Từ sau lần bị lão sư phê bình, hắn không còn chướng ngại tập lý nào nữa.

Vì lão sư nói:" Binh pháp thiên hạ chỉ có vài nhà, người đi sau không học mưu lược người đi trước, chẳng lẽ tự ngộ ra à?"

Bùi Hành Kiệm thấy lão sư nói đúng lắm, hơn nữa hắn bỏ thể diện xuống đâu vì mưu lợi cho bản thân, mà vì một lòng vì chuyện công, có gì phải xấu hổ?

Có giỏi thì bảo Vân Sơ đứng ra đây đại chiến với hắn một trận, ai thắng thì người đó tổ chức hội mỹ thực tiếp theo, thua cút xéo ...

Người dạy Bùi Hành Kiệm câu đó hiển nhiên là Lương Kiến Phương, cái thứ lão tặc đó cả đời chỉ sùng bái một đạo lý --- Nắm đấm ai mạnh hơn thì người đó có tiếng nói.

Câu đó tuy khốn kiếp thật nhưng nói thấu đạo lý nhân gian, ngươi có lý đấy, nhưng lão tử không nói lý, lão tử nói chuyện bằng nắm đấm, ngươi làm gì được?

Quân đội Đại Đường luôn làm thế đấy.

Cho nên Bùi Hành Kiệm hôm nay mang cả binh khí tới, bất kể thế nào cũng phải chọc giận Vân Sơ đại chiến với hắn một trận, đánh cược quyền sở hữu hội mỹ thực.

Tới khi đó có hoàng đế, có nhiều đại lão trong quân như thế, chuyện một chiêu có thể phân thắng bại, cần gì tốn nước bọt.

Mới tới trưa đã có 1327 người vào, đều là người trả tiền, Bùi Hành Kiện thầm tính toán, tới khi đóng cổng phường, ít nhất có trên một vạn người vào.

Nói cách khác 200 vạn tiền, tính thêm số tiền đám thương cổ cấp, một ngày thế nào cũng phải hơn 500 vạn tiền.

Bùi Hành Kiệm quay đầu nhìn đại kích sau lưng, lần đầu hắn hi vọng vũ lực của mình cường đại hơn một chút, muốn đánh cho thứ cẩu tặc đó té đái vãi phân ...

Đừng cho rằng hắn không biết gì chuyện Tĩnh Thất Am năm đó.

Hắn biết hết, chẳng qua vì thân phận của Công Tôn Đại Nương, hắn không muốn vì một kỹ nữ mà ra tay với Vân Sơ, tăng thêm trò cười cho đám người rảnh rỗi ở Trường An thôi.

Giờ thì tốt rồi, ngươi cướp mất nàng từ tay lão tử, đừng trách lão tử cướp hội mỹ thực của ngươi, chuyện đó rất công bằng.

Khi Bùi Hành Kiệm đang định đi vào đột nhiên thấy đám đông đi tới, đám người này ăn mặc gọn gàng, chân dài tay dài, thân thủ mẫn tiệp, người đi đầu còn là phó tướng Kim Ngô vệ Hàn Kim.

Bùi Hành Kiệm định chào, nhưng Hàn Kim liếc mắt qua hắn một cái, sau đó vờ như không thấy, đi vào phường Tấn Xương trước.

Điều này chứng tỏ Hàn Kim hôm nay có công vụ, không tiện chào hỏi.

Tiếp ngay đó lại có một đám tráng hán, cũng nai nịt gọn gàng, cầm đầu là phó tướng Vũ vệ Bành Hiên. Lần này Bùi Hành Kiệm vờ như không thấy, Bình Hiên cũng thế, đi thẳng vào phường.

Kim ngô vệ và Vũ vệ đều tới rồi, Bùi Hành Kiệm rất lo lát nữa cung vệ cũng tới phong tỏa phường Tấn Xương, hắn lập tức dẫn hai thân tùy đi vào.

Lưu Nghĩa khó xử chỉ tên thân tùy đeo kích lớn:" Bùi huyện lệnh, mang cái này vào là sao?"

Bùi Hành Kiệm cố nén lửa giận xuống, gằn giọng:" Bản quan hôm nay mua nhiều thứ, đem cái đó đi để gánh, có được không?"

Lưu Nghĩa nhìn gân xanh trên trán hắn gồ lên rồi, rối rít gật đầu:" Được ạ, được ạ."

Cho chủ phó Bùi Hành Kiệm đi vào, Lưu Nghĩa thân là chân chó số một, gia thần số hai của Vân Sơ, lập tức cho người báo gia chủ, có thứ ôn dịch tới phá đám rồi, mau mau nghĩ cách đối phó.

Bình Luận (0)
Comment