Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 297 - Q2 - Chương 078: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (2)

Q2 - Chương 078: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (2) Q2 - Chương 078: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (2)

Lão bà của Ôn Nhu là Hàn thị vì được một viên đá trắng bằng trứng gà từ chỗ Vân Na, lập tức vứt bỏ phu quân thanh mai trúc mã, cùng Thôi nương tử trốn trong phòng Vân Na, thương lượng làm sao làm những cục đá đẹp đẽ kia tăng giá trị bội phần.

"Bùi Hành Kiệm mang đại kích tới tìm ngươi, xem ra hắn định dùng bạo lực, bây giờ ngươi có thể đánh được hắn không?" Ôn Nhu cũng chẳng rảnh rỗi, tới phường Tấn Xương còn chưa kịp du ngoạn đã thành trợ thủ của Vân Sơ:

Vân Sơ chỉ cười:" Đánh mới biết được."

"Ồ, nói thế là ngươi có lòng tin hả? Bùi Hành Kiệm xưa nay mắt để trên trời, lần này mang binh khí tới tìm ngươi, xem ra cũng đánh giá cao ngươi đấy."

"Bộ chiến thì ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng mã chiến hắn không phải đối thủ của ta."

Ôn Nhu háo hức nhìn Vân Sơ:" Chuyện này thú vị đấy, ngươi nói xem vì sao hắn tới tìm ngươi, có phải vì Công Tôn ..."

Vân Sơ khoát tay cắt lời hắn:" Được rồi, đừng vòng vèo nữa, đây không phải lời ngươi muốn hỏi, muốn biết gì nói thẳng đi."

Ôn Nhu nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ:" Nghe nói bệ hạ sẽ tới phường Tấn Xương, nhưng không biết ngày nào tới phải không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Ta không biết."

"Thế tức là đúng rồi, ngươi đừng để ý, câu vừa rồi là do gia tổ ta bảo ta hỏi."

"Gia tổ ngươi cũng chuẩn bị tới phường Tấn Xương để tình cờ gặp bệ hạ à?"

"Không, gia tổ ta tuổi đã cao, vỗ mông ngựa lại là chuyện tốn sức, gia tổ muốn ta thử vạn may, xem xem lại có thể lọt vào mắt bệ hạ, sau này làm quan cũng dễ hơn."

Đối với tên huynh đệ giả dối một cách thành thật này, Vân Sơ còn có thể nói được gì đây, giúp gì được thì giúp thôi, dù sao cũng bắt tay kết thành đồng minh rồi.

Mắt thấy mặt trời dần ngả về phía tây, cổng phường Tấn Xương chỉ đợi tiếng trống dọn đường vang lên sẽ đóng lại, Vân Sơ vẫn không nghe thấy tin bệ hạ tới. Lưu Nghĩa thì truyền tới tin tức mới nhất, số người vào phường đã đạt tới 16723 ngươi.

Con số này không nhiều như kỳ vọng, cũng chẳng ít, nói chúng vẫn trong phạm vi dự liệu.

Tiếng trống đầu tiên vang lên, cánh cửa phường từ từ đóng lại.

Đợi khi tiếng trống cuối cùng dừng, đèn trong phường Tấn Xương cùng lúc bừng sáng, sáu cái đèn Khổng Minh cực lớn viết đầy những lời tốt lành từ từ bay lên, trong đó trên chiếc đèn lớn nhất viết bảy chữ "Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ", hết sức bắt mắt trong sắc trời mờ tối buổi hoàng hôn.

Ngồi trong nhà Vân Sơ cũng nghe thấy tiếng hò reo bùng lên bốn phía.

Vân Sơ cũng dần căng thẳng, hi vọng hôm nay du khách hài lòng một chút, mang theo tin tức này tới tầng cao hơn, y thực lòng hi vọng một hội mỹ thực này có thể xua tan phần nào không khí chính trị ngột ngạt quá mức trong thành Trường An.

Không một ai biết được rằng, mục đích sâu xa hơn của hội mỹ thực cực kỳ hoành tráng này chính một lời cầu nguyện cho cô bé đáng thương kia, Vân Sơ mong rằng vì hoàn cảnh khác đi, nguội đi những cái đầu nóng, vận mệnh cô bé sẽ khác.

Đó là điều duy nhất y có thể làm được vào lúc này.

Một đoàn lữ hành 16723 người bị nhốt trong công viên giải trí suốt 12 tiếng.

Đây chính là hiệu quả mà Vân Sơ muốn.

Chỉ có cuồng hoan mới khiến người ta quên đi thời gian dài dằng dặc, cũng chỉ có cuồng hoan mới khiến những người thường ngày sống tiết kiệm rộng rãi một lần, vì khoái hoạt là bảo vật vô giá.

Có điều phàm là người tới phường Tấn Xương, bất kể mỹ nhân trên sân khấu đẹp cỡ nào, vũ đạo quyến rũ ra sao, tạp kỹ khiến người ta thích thế nào. Trừ người đã ăn cơm trước, nếu không lựa chọn đầu tiên của họ là -- Nhà ăn lớn.

Tháng chín, chính là thời điểm thực phẩm ở xã hội Đại Đường phong phú nhất, lương thực đã thu hoạch xong, trải qua một mùa xuân hạ mưa thuận gió hòa, bởi thế người sẵn sàng bỏ 200 tiền tới phường Tấn Xương mở rộng tầm mắt.

Những người này trước kia chưa từng thấy tuyệt sắc giai nhân, giờ các nàng mặc y phục mỏng manh, ít ỏi, đứng trên đài cao, ca hát, múa kiếm, có mỹ nhân xương mềm thậm chí còn có thể đặt đầy lên mông ...

Có một Hồ cơ cao lớn, không ngờ lại nhảy trên cái bàn nhỏ xíu, thân thể xoay tròn, nhảy nhót như con cừu nhỏ nổi điên ... Nhưng lại là con cừu béo ú. Bất kể là nhảy kịch liệt thế nào, vẫn đứng vững trên bàn, không ngã xuống.

Thực ra mọi người không hiểu điệu nhảy của người Hồ, nhất là những người vừa mới thoát nghèo ở phường Tấn Xương, bọn họ chỉ có mong mỏi duy nhất là xem xem khi nào Hồ cơ ngã từ trên xuống, dể lộ ra nhiều đoạn chân hơn nữa.

Cứ mỗi lần Hồ cơ sắp ngã, đám đông lại reo lên, cuối cùng lại không ngã, mọi người lại ồ lên, nhưng với âm điệu trầm hơn.

Có điều Hồ cơ kia không làm cho mọi người thất vọng, nàng ngã rồi, có không lộ chân mà lại lộ ra mảng da ngực trắng phau phau, làm người ta nhìn lóa hết cả mắt.

Thế rồi nàng vất vả bò dậy, ôm mông tựa hồ ngã đau lắm, dùng tiếng Đường ngắc ngứ nói với người xem. Sở dĩ bị ngã là vì y phục nhiều vướng víu, lần sau sẽ mặc ít hơn, tiếp tục nhảy cho mọi người xem.

Nếu tới lúc đó mà lại ngã, mong mọi người che mắt đi, đừng nhìn bộ dạng thê thảm của nàng.

Nữ tử chơi xích đu ăn mặc rất chỉnh tể, có điều mọi người nhanh chóng phát hiện, mỗi khi xích đu lên thật cao, trên người mỹ nhân luôn có chút y phục mỏng như cánh ve từ trên trời rơi xuống.

Đám đông ngửa đầu muốn gẫy cổ, mắt nhìn không chớp, sợ để lỡ chi tiết nào đó.

Kết quả khi thêm một chiếc áo mỏng manh rơi xuống, bờ vai thon gọn của vũ nương lộ ra ngoài, mọi người lại tiếp tục mong nàng cởi tiếp thì xích đu dần dần dừng lại.

Sau đó có một tiểu tỳ đứng bên xích đu lén lút nói với mọi người, mai nương tử nhà nàng sẽ chuẩn bị ...

Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt đi xem hai buồi biểu diễn, tuy cổ hơi mỏi, cảm giác rất tốt, thấy đẹp mà không tục, tục mà không lả lơi, đúng là tiết mục tốt.

Còn vũ đạo cao cấp như Thải Vi, Nam Phong thì nửa ngày trời không động đậy, động đấy chút thì lạnh băng, chưa nói không đẹp, âm nhạc bên cạnh cũng chẳng hay, nửa ngày trời mới phát ra được một âm điệu.

Loại đồ cao cấp này không nên xuất hiện ở nơi toàn dân cuồng hoan, thứ bách tính muốn thấy mới thực sự là tiết mục tốt.

Bọn họ thích nhìn mỹ nhân hơi chút là để lộ rốn, hoặc có thể xuyên qua ống tay áo rộng thùng thình của mỹ nhân, thấy được cái bát ngọc có cục nhỏ nhô lên.

Bình Luận (0)
Comment