Thu Nương rõ ràng là người hiểu được tinh thần giải trí đại chúng, cho nên hôm nay nàng chấm cái nốt ruồi đen to như hạt đỗ ở khóe miệng.
Thật là lạ, sau khi nàng chấm nốt ruồi đen, giọng trở nên hơi khàn, rất chuyên nghiệp chỉ ra chỗ thiếu xót của hai mỹ nhân vừa rồi.
"Hồ cơ ngực lớn, khi ngã đù lộ ra một ít cũng tốt, nhưng ả ngu xuẩn che bản thân kín mít, lãng phí cơ hội mấy trăm người vây quanh xem. Tức chết đi, về phải dùng roi quất ả."
"Thập Thất Nương không có ngực, ả phải lộ lưng, cởi từng chút từng chút một mà gọi là dụ hoặc à? Người xem ở đây có phải là đám công tử ca thích giả bộ phong nhã đâu, tục nhân thích thứ tục. Làm người ta xem mỏi cổ rồi, cuối cùng lộ mỗi cánh tay là thôi à? Về phải quất ả."
Cánh môi hồng hồng không ngừng mở ra khép vào, bên cạnh còn có nốt ruồi rung rung, nữ nhân này chỉ nó thôi đã khiến Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt khom lưng chạy mất.
"Chậc chậc, thế mới là chuyên nghiệp thực sự chứ." Địch Nhân Kiệt rốt cuộc đứng thẳng lưng lên cảm khái:
"Đáng tiếc Ôn Nhu huynh không ở đây, nếu hắn ở đây sẽ hồi hận vì đem lão bà tới phường Tấn Xương du ngoạn."
Vân Sơ cũng cảm khái cực, sự nghiệp giáo phường thanh lâu từ thời Quản Trọng tới nay đã hơn 1300 năm, trải qua vô sỗ nhân sĩ yêu cái đẹp không ngừng phát triển, sớm đã vượt qua cả thời đại hội sở cách Đại Đường hơn 1300 mà Vân Sơ từng thấy.
"Mai ta thành thân rồi, nhịn một chút là bình thường, sao mà ngươi cũng vất vả thế?" Với thân phận cùng túi tiền của Địch Nhân Kiệt bây giờ, kiếm một mỹ nhân vui thú rất dễ dàng, vậy mà tên này trừ cái mắt hau hau nhìn, miệng không ngừng bình phẩm, Vân Sơ chưa từng thấy hắn làm chuyện cẩu thả, kể cả lúc mỹ nhân tụ hội thế này:
Địch Nhân Kiệt mắt vẫn nhìn chằm chằm mỹ nhân biểu diễn phi đao: "Chuyện này nên công bằng chút thì hơn, ở quê gửi thư tới nói mẫu thân bị thương hàn, Vương gia tiểu nương tử ngày đêm ở bên hầu hạ hai tháng. Người ta là hảo khuê nữ thật sự, con mẹ nó, ta chỉ đành làm hảo nam nhi thôi."
Theo đuổi công bằng chính là thứ tên này hướng tới, nên làm ra chuyện như thế, Vân Sơ thấy hợp lý.
Phường Tấn Xương đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng thấy tiếng người, bên sân mã cầu càng truyền ra từng hồi tiếng reo hò như sấm rền.
Vì tính đua tranh cao của thi đấu, nơi này dễ xảy ra sự cố an toàn nhất, nghe tiếng hô lớn nối nhau, hai người họ đều không yên tâm, vội vàng chạy tới, phát hiện ra một đám nữ nhân của giáo phường ti đang chơi mã cầu.
Vân Sơ chỉ nhìn một cái là liền đi tìm Vân Na đã ra sức la hét bên sân, lôi đi ... Đám nữ tử này kỵ thuật rất cao, nhưng không ai chịu ngồi tử tế trên yên ngựa mà ai nấy vì cưỡi ngựa thời gian dài, mông rất to. Chỉ cần nhìn đám đông gào khản cổ bất chấp tình huống trên sân là biết, trừ Vân Na thực sự xem chơi mã cầu, còn lại đều xem mông người ta.
Thế này không lo người ta vì thắng thua mà đánh nhau.
"Sau này muội cũng muốn chơi mã cầu như thế!" Đi qua một sạp bán kẹo hồ lô, Vân Na thuận tay rút ba cái từ bó cỏ xuống, đưa Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt mỗi người một cái:
Vân Sơ nhìn kẹo hồ lô đỏ chót quen thuộc ngẩn ra, thình lình tóm cổ áo Vân Na, xách nó lên, rống:" Muội lại vào thư phòng của ta đấy à?"
Vân Na chẳng có chút sợ hãi vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói:" Cha của Nhị Thập Bát Nương làm việc ở công trường phường Quang Phúc bị ngã gãy chân. Huynh trưởng tỷ ấy tới công trường chuyển gạch, kết quả lại bị thương ở tay. Không Bảo Tam Phì dạy tỷ ấy bán kẹo hồ lô, huynh bảo cả nhà họ sống bằng cái gì?"
"Té ra trừ ca ca muội ra, khắp thiên hạ đều là người đáng thương, chỉ ta không đáng thương chứ gì?"
"Chẳng phải huynh từng hát cái gì, trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay à? Muội rộng rãi như thế là học huynh đấy."
Vân Sơ không còn gì để nói, nhét Vân Na vào lòng Địch Nhân Kiệt:" Cho ngươi đấy."
Địch Nhân Kiệt mừng rõ cười to ôm lấy Vân Na vào lòng:" Ngươi nói thật chứ, Vân Na thành muội tử của ta rồi nhé."
Vân Na quẫy đạp, thoát khỏi vòng tay Địch Nhân Kiệt nhảy xuống, kéo tay Vân Sơ đi, hì hì cười nịnh:" Ca ca có thiếu tiền đâu, dù thiếu cũng kiếm được về thôi mà."
Còn biết làm sao được, Vân Sơ thở dài sườn sượt, đều tại mình không biết dạy dỗ, tự làm tự chịu.
Về tới cổng nhà, hai huynh muội phát hiện ra có một tên môn thần tay cầm đại kích đứng đó.
Vân Sơ như không biết gì, chào hỏi như thường:" Thủ Ước huynh, ca vũ kích động lòng người như thế sao không đi xem mà tới nhà ta canh cửa làm gì thế?"
Bùi Hành Kiệm sầm cái mặt lừa xuống:" Bớt nói thừa đi, chúng ta đánh một trận, người thắng thì năm sau mở hội mỹ thực, thua thì năm sau khiến chiến người thắng giành lại."
"Vô lý quả đấy."
"Lý là để nói với văn nhân, chúng ta là mãnh tướng sa trường, dùng binh khí nói chuyện, thắng đường đường chính chính, thua quang minh lỗi lạc, thế mới là bậc đại trượng phu."
Vân Sơ cẩn thận gạt cây đại kích chĩa vào mặt, đau lòng nói:" Thủ Ước huynh, huynh thực sự không nên theo Lương công học nữa, chúng ta và họ khác nhau. Chúng ta đều xuất thân tiến sĩ, là mãnh tướng đời mời, văn võ song toàn, khác hẳn với người xuất thân thảo mãng bọn họ. "
"Không thể cứ đem cái vô lý ra dùng mãi được."
Bùi Hành Kiệm cười nhạt:" Được, vậy thì nói lý, trước tiên ngươi nói cho rõ chuyện dùng roi xé áo Công Tôn trước mặt ta đi."
Chưa đợi Vân Sơ trả lời chỉ mặt Địch Nhân Kiệt:" Đợi ta và Vân Sơ đại chiến xong, sẽ quyết một trận sinh tử với tên cẩu tặc vô sỉ ngươi."
Địch Nhân Kiệt nuốt nước bọt lùi lại sau, Vân Sơ may ra còn có thể kháng cự được chứ, đánh với tên đó thì khác nào mình đi bán mạng.
Chuyện này không có gì bất ngờ, có thể che mắt nhất thời chứ sau khi hai bên tiếp xúc lâu, biết tính cách của mình và Địch Nhân Kiệt, liên tưởng tới chuyện hôm đó không khó, chẳng qua mọi người đã là bằng hữu, không muốn nói tới thôi.
Không ngờ bây giờ bị hắn lấy ra làm cớ, Vân Sơ nhún vai:" Dù để huynh tổ chức, huynh cũng biết phải an bài biểu diễn, tuyên truyền, cùng với phân phối lợi nhuận ra sao không?"
Bùi Hành Kiệm cười to:" Cứ đánh thắng ngươi là biết hết."
Đột nhiên đúng lúc này Vân Sơ biến sắc, lao tới, Bùi Hành Kiệm cứ tưởng y định tập kích bất ngờ, lùi lại thủ thế, nhưng không phải, Vân Sơ lao qua bên cạnh hắn, vồ lấy thứ tròn tròn đen đen …