Quay trở lại một khắc trước đó, Vân Na nhìn thấy Bùi Hành Kiệm là đầy căm tức rồi, nó từ lâu muốn đánh cho kẻ khiến Công Tôn tỷ tỷ khóc hết nước mắt này một trận, nhưng biết hắn là người rất lợi hại, nên đành phải nhịn.
Không ngờ hôm nay kẻ này còn dám tới nhà mình, đói đánh cả ca ca mình với béo ca ca nữa. Vân Na làm sao nhịn được nữa, nó chạy vào thư phòng của ca ca, leo lên tầng trên cùng của giá sách, lấy ra một cái cục tròn tròn màu đen.
Nó rón rén ra sau lưng Bùi Hành Kiệm, châm lửa rồi lăn quả tròn tròn đó tới.
Bùi Hành Kiệm không phát hiện ra, dù có chăng nữa thì hắn cũng chỉ cho rằng chỉ là đồ chơi trẻ con không bận tâm.
Vân Sơ thì khác, vừa nhìn thấy thứ đó tay chân rụng rời, tức thì có lại, bổ nhào tới ôm lấy quả đen xì xì đó, giật ngay dây dẫn cháy chỉ còn một tấc, cẩn thận đưa Thôi nương tử, toát mồ hôi lạnh nói:" Mang về thư phòng, ngoài ra, lắp cửa sắt, chấn song sắt, thư phòng của ta, không cho vào ... Kể cả Vân Na."
Kế hoạch thất bại Vân Na dậm chân tức tối bỏ chạy, nhưng Vân Sơ vẫn nhanh hơn vọt tới tóm cổ áo nó, tóm lấy, Bùi Hành Kiệm không biết mình vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cười nhạt:" Không cần phải đánh lạc hướng như thế, chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi, mai đại hôn của ngươi, ta sẽ ....
Vân Sơ toát mồ hôi, lúc này hơi nóng vì bị Bùi Hành Kiệm dây dưa, một tay giữ Vân Na cắt lời:" Ta không đánh với ngươi, càng không bao giờ đem chuyện liên quan tới phúc lợi của bách tính trong huyện đem ra đánh cược."
"Nếu ngươi thích hội mỹ thực, có thể tự làm một cái, cần nhân thủ, ta sẽ cho mượn."
Bùi Hành Kiệm nâng kích lên chĩa vào Vân Sơ:" Sợ chứ gì?"
Vân Sơ lần nữa ấn đại kích trong tay hắn xuống, chỉ đám đông huyên náo cách đó không xa:" Bách tính Đại Đường thực sự sống quá khổ rồi, hiếm một ngày mọi người đều vui, nghe tiếng reo hò kia đi, ở đây chỉ ngươi cứ đem lòng phẫn nộ, ngươi thấy có hợp không?”
Bùi Hành Kiệm nhìn quanh, đúng như Vân Sơ nói, đằng xa là đám đông náo nhiệt, người gần đó đều khinh bỉ hắn.
“Bùi huynh, bỏ kích của huynh xuống, chúng ta tìm nơi ít người, uống một chén, đây vốn là ngày tốt lành, đừng nên phá hỏng nó ..." Đúng lúc này Địch Nhân Kiệt bê tới ba vò rượu không lớn, ngoài không ngờ bên ngoài viết ba chữ thuốc sát trùng, đầu lâu xương chéo dưới ánh đèn trông hết sức dữ tợn :” Tiểu đệ trước kia trẻ người non dạ có chỗ nào không phải, huynh trưởng bỏ qua.”
Có lẽ bị những tiếng cười nói vui vẻ của đám đông đằng xa cảm nhiễm, cùng với thái độ hạ mình hết cỡ của Địch Nhân Kiệt, ngay Bùi Hành Kiệm cũng thấy giờ không phải lúc, giao đại kích cho tùy tùng, thuận tay nhận lấy vò rượu Địch Nhân Kiệt đưa cho, hắn biết uy lực của thứ rượu này:” Được, xem các ngươi có dám uống không? Nếu dám, ta tạm bỏ qua cho các ngươi.”
Ba người cùng nâng thứ vò rượu khủng bố ngửa cổ uống, kết quả không cần phải nói, chẳng bao lâu, Bùi Hành Kiệm đã say khướt, nằm lăn ra trước cổng bất tỉnh nhân sự, vò rượu còn chưa uống hết một nửa.
Địch Nhân Kiệt và Vân Sơ cũng uống vò rượu tương tự, vậy mà mặt chỉ hồng lên một chút, nhìn Bùi Hành Kiệm nằm lăn quay ở đó như con sâu đáng thương, cả hai cùng phát ra tiếng cười rất đáng ăn đòn, liếm mép như chưa đã thèm, giơ vò rượu cụng nhau uống tiếp.
Thôi nương tử bảo hai thân tùy của Bùi Hành Kiệm đưa hắn tới phòng khách nghỉ, nàng đoán chừng trong vòng hai ngày tên này không cần tỉnh lại, trong vòng ba tới năm ngày, chân tay mềm nhũn, đừng hòng làm được gì.
Nếu hắn vẫn quật cường đòi tới tỷ võ, nàng thấy gia chủ đên đồng ý, vì gia chủ chỉ uống rượu ngọt, Bùi Hành Kiệm uống thuốc sát trùng thực sự, lúc đó khều một cái hắn cũng đá lăn quay.
Thôi nương tử mắt đảo một vòng, nói:" Thiếp thân chuẩn bị bảo Công Tôn Đại Nương đi chiếu cố hắn."
Địch Nhân Kiệt lùi lại một bước, làm bộ sợ hãi:" Ngươi vừa phải thôi chứ."
Vân Sơ vỗ vai hắn:" Kệ hắn, tới trướng phòng xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu rồi."
Về phần Vân Na, hôm nay không thể không đánh nó rồi, quả cầu kia chứa tám lạng thuốc nổ, thế mà nó cũng dám ném vào đám đông à? Nếu nó mà ném kín chút nữa, hôm nay ca ca nó cũng mất mạng luôn.
Đánh Vân Na xong, Vân Sơ thấy lục phủ ngũ tạng thông suốt, tuy Con khỉ già ngăn cản, không đánh trúng là bao, nhưng hai ngày tới nó khỏi ngồi ghế.
Trong sương phòng Vân gia, đèn sáng trưng, hai mươi hai trướng phòng dàn hàng ngang, trước mặt mỗi người đều đặt một chồng vé dày, bên cạnh là công cụ tính toán quen thuộc của họ .. Thẻ tính.
Không ai nói gì cả, làm khung cảnh trông vô cùng hoành tráng.
Số trướng phòng này tới từ huyện nha huyện Vạn Niên, một số tới từ Ngự sử đài, còn có hai trướng phòng phường Tấn Xương và trướng phòng do thương cổ tiến cử, đám bảo giám sát lẫn nhau.
Vân Sơ chỉ xem lướt qua, kim ngạch không nhỏ.
Trong phòng khách, Bùi Hành Kiệm ngáy như sấm, đánh rắm như sấm, Công Tôn Nương Tử nghiến chặt răng nhìn kẻ phụ bạc ...
……………… ……………….
"Đợi thời khắc lương nhân về, nước mất vì chàng ca hát ..."
Trên đầu buộc tấm khăn xanh, cánh tay đeo giỏ trúc, Vũ Mị đóng giả nông phụ cất giọng ca, tiếng ca cao vút uyển chuyển.
Trên mặt bôi son giả làm máu, trên người mặc khải giáp, Lý Trị nắm lấy đôi tay run rẩy của Vũ Mị, khẽ nói:" Mị Nương, ta về rồi ..."
Một chờ lương nhân tám năm đằng đẵng, một anh hùng ở ngoài thủ biên vệ quốc, giết địch vô số, rốt cuộc cũng tương phùng, lập tức ... Chăn gấm nổi sóng cồn.
Hồi lâu sau Vũ Mị đầu tóc bù xù từ trong chăn ngoi lên, nhìn Lý Trị đang thở hồng hộc:" Lên chiến trường một chuyến quả nhiên khác trước, thêm một phần sát khí."
Lý Trị hừ một tiếng:" Đợi trẫm thực sự từ chiến trường về, xem nàng ứng phó thế nào."
Vũ Mị vỗ tay, lập tức có cung nhân đợi từ lâu bê nước ấm tới giúp họ dọn dẹp.
Vũ Mị thở dài:" Bệ hạ chưa bỏ ý định chinh phạt Cao Câu Ly sao?"
"Phụ hoàng lần trước viễn chinh đã đặt tốt cơ sở chinh phạt Cao Câu Lý cho trẫm, trẫm là nhi tử của phụ hoàng, nếu không thể tiếp tục mở rộng biên cương, làm sao tính là một hoàng đế anh minh."
"Dù là thế cũng đâu cần bệ hạ ngự giá thân chinh."
Lý Trị ôm lấy Vũ Mị trần truồng, cười to:" Quân đội rốt cuộc có đứng bên trẫm không, nhất định cần một trận đánh khó khăn để kiểm nghiệm."
Vũ Mị vươn nửa tấm thân trên mỹ hảo lên:" Bệ hạ vẫn chưa yên tâm à?"
"Phụ hoàng từng dạy trẫm, muốn xem một tướng quân có trung thành không, xem hắn coi an nguy của trẫm lớn hơn thắng bại trên chiến trường không, nếu là cái trước, phụ hoàng nói, có thể gửi gắm đại sự."
"Nếu cái sau thì sao?"
"Vậy để hắn cả đời chinh chiến thỏa mãn dục vọng chiến đấu, cho tới chết, rồi hậu táng phong quang."
Lý Trị không phải là hoài nghi lòng trung thành của những lão tướng quân kia với Đại Đường, mà là hoài nghi bọn họ có coi mình là hoàng đế chân chính không?
Khi gặp chuyện thực sự, bọn họ sẽ nghĩ tới được mất của Đại Đường hay là an nguy của hắn trước.
Lý Trị vuốt ve mái tóc dài của Vũ Mị, thở dài:" Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ vực ..."