Vũ Mị thấy tâm trạng Lý Trị nặng nề, lập tức chuyển đề tài, làm vẻ mặt háo hức khoe:" Bệ hạ, Lý Nghĩa Phù kể, hôm qua người vào phường Tấn Xương không dưới một vạn bảy, tính ra riêng tiếng vé thu về hơn 300 vạn tiền rồi."
"Đó vẻn vẹn là ngày đầu thôi, đợi mai đại hôn của Vân Sơ, đám thương gia, ca cơ, vũ cơ, tạp kỹ sẽ càng thêm điên cuồng."
"Lý Nghĩa Phù còn nói, nếu ngày sau đối chiếu sổ sách, thu nhập mỗi ngày ít hơn 5000 quan, bệ hạ có thể hạ chỉ đem Vân Sơ chế tác thành xương trắng, đặt trong thái y thự, đời đời lưu truyền. Dứt khoát không oan ức gì, hi hi."
Lý Trị bật cười:" Lý Nghĩa Phù biết cái gì, đừng thấy trạch tử của Vân Sơ không lớn, tài phú bố trí trong đó thì hắn không tưởng tượng được đâu."
"Nơi đó không phải chỉ là tiền một mình Vân Sơ, đa phần là tiền riêng của Huyền Trang đại sư chuẩn bị suất lĩnh duy thức tông, tiến vào Tây Vực."
Vũ Mị cả kinh:" Tiền riêng của Phật môn sao lại ở trong nhà y?"
"Huyền Trang đại sư tin Vân Sơ sẽ không tham ô dù chỉ một đồng của Phật môn, nếu nhân vật như thần tiên ấy còn tin Vân Sơ không tham tiền, vậy trẫm cũng có thể tin y."
"Cả thế gian này đều vì vài đồng tiền mà rầm rĩ không thôi, chỉ Vân Sơ lấy tiền dễ như cho tay vào túi! Thật hâm mộ."
Lý Trị cười to:" Thế thì sao nào, cuối cùng tiền đó cũng dùng vào cái nồi Đại Đường, y càng kiếm được nhiều tiền, cháo trong nồi càng đặc, trẫm thích người có tài như vậy."
Vũ Vị duyên dáng hô:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."
Hoàng đế mặt rồng hớn hở, tay đặt trên người ái phi lại lần nữa nhúc nhích.
Vũ Mị giỏi nghe đàn hiểu ý, đem thân thể đầy đặt phủ lên người hoàng đế, cắn vành tai hắn:" Tướng quân có còn chinh chiến được không?"
…………. …………..
…………. …………..
Phường Tấn Xương qua một ngày đêm huyên náo, do rượu không mất tiền, cho nên đám ma men nằm la liệt khắp nơi, vò rượu bị người ta uống hết chất cao như núi.
Có điều không sao cả, dù sao thì toàn là rượu không đáng tiền, chẳng qua là rượu nếp, đã thế còn thêm nước, thêm ít mật, làm ngòn ngọt, vì tăng thêm nồng độ rượu Vân Sơ cho cả cồn vào. Đấy chính là nguyên nhân ma men gục ngã.
Ở Đại Đường, người ta thịnh hay uống rượu là phải uống tới say, có thể say ngất là rượu ngon chân chính, đó là nhận thức cơ bản của người Đường với rượu.
Có thể làm người ta hưng phấn là rượu, có thể làm lòng người nóng lên cũng là rượu, cho nên rượu với người Đường mà nói, rượu là thứ tốt.
Người Đường khi ăn Tết xuân, đâu đâu cũng thấy người say rượu, tất nhiên đâu ra nhiều rượu thế để mà uống, rượu từ lương thực mà ra thôi, ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra rượu mà say? Thế nên đa phần là giả vờ say rượu, vì nếu không say, chứng tỏ trong nhà không đủ rượu ăn Tết rồi, thế là kém cỏi.
Ở hội mỹ thực, không cần phải vờ say, uống hết chén này tới chén khác, trong rượu lại có cồn, vì thế sẽ say rất nhanh. Nhưng đa phần người say rượu chính là khách không có tiền mới cố uống, bỏ lữ bao nhiêu cái hay.
Ở chợ Tây, chợ Đông, bỏ 200 tiền mà muốn uống rượu tới say là rất khó, nguyện vọng này tới phường Tấn Xương đạt được rồi.
Khi mặt trời lên, cũng là tới lúc phường Tấn Xương dọn dẹp, từng xe từng xe trâu ma men bị kéo ra, đặt trên chiếu ngoài cổng phường. Của ai thì nhà đó mang về, không ai quản thì do người trong phòng Tấn Xương chiếu cố, thi thoảng đổ vào miệng chút nước, không để chết khát.
Thêm một vạn bảy nghìn người, gây ra áp lực cực lớn cho hệ thống vệ sinh phường Tấn Xương, hơn trăm nhà xí lâm thời xây dựng bên hố phân, chỉ một đêm thôi đã đầy tràn.
Thế là nông phu Khúc Giang lý đã đợi sẵn vội đánh xe trâu vào, đem thứ phân bón không mất tiền này chất lên xe, rải thêm ít đất vàng che mùi, rồi vận chuyển ra từ cửa sau. Ai cũng vui, không như trước kia phải đi mấy chỗ liền mới lấy đủ phân.
Nhân viên bảo vệ môi trường phường Tấn Xương toàn thể xuất quân, bất kỳ ngóc ngách nào cũng không bỏ qua, vì càng chỗ kín đáo càng có người chôn mìn.
Không ai trong phường nhàn rỗi hết, bọn họ phải nhanh chóng khôi phục lại phường như ngày trước trong thời gian sớm nhất. Bởi vì hôm nay huyện úy đón đại phụ, là ngày trọng đại nhất của phường.
Mặc dù còn chưa tới buổi tối tổ chức lễ hội, cũng chưa mở cửa tiếp khách, nhưng trong thành Tấn Xương lại có cảnh tượng tưng bừng đèn hoa giăng giăng, náo nhiệt còn quá năm mới. Vì hôm nay toàn bộ chung vui vì một hôn lễ, niềm kiêu ngạo của già trẻ trong phường, huyện úy sẽ cưới Ngu tiểu nương tử về làm đại phụ.
Vân Sơ như thường ngày, trời chưa sáng đã dậy, thấy mọi việc tiến hành đâu vào đó, thế là yên tâm chuẩn bị làm tân lang.
Tối qua đánh Vân Na, sáng nay đứa bé này thức dậy, nhìn thấy ca ca liền bắt đầu thút thít, bất kể Vân Sơ dỗ dành thế nào đều không ích gì.
Trẻ con ở tuổi này là thời điểm chó chê mèo ghét, thích làm bậy, nhưng lại luôn cho rằng mình làm đúng.
Nên ăn đòn là đáng đời.
Thấy ca ca không dỗ nữa, Vân Na lại lặng lẽ sán tới, học Thôi nương tử và đám Nhị phì, giúp ca ca chỉnh trang hỉ phục.
Vân Sơ xoa đầu nó, Vân Na ngẩng đầu lên, thế là lại xụt vịt, vờ vịt chỉnh góc áo cho y.
Địch Nhân Kiệt có yêu cầu rất cao về hóa trang, cả dây cột tóc phải buộc thế nào cũng rất cầu kỳ, hắn không muốn người ta phát hiện mình kỳ thực có đôi mắt voi, tục xưng là mắt lợn.
Hắn bảo Tam Phì tết tóc chặt một chút, để khóe mắt của hắn được kéo lên trên một chút, hơi giống mắt đan phượng mà người Đại Đường ưa chuộng.
Đem so với Địch Nhân Kiệt rõ lắm yêu cầu, Ôn Nhu không để ý mấy, trừ gầy gò chút ra thì giá trị dung mạo của hắn rất cao, mà gày với văn nhân cũng không coi là điểm yếu. Người anh tuấn sẵn không cần phải trang điểm nhiều, chỉ cần vẽ mày thành mày kiếm là đủ.
Về phần Vân Sơ thì càng khỏi cần, chỉ cần rửa mặt sạch sẽ là một mỹ thiếu niên đẹp trai ngời ngời xuất hiện rồi.
Hóa trang nhiều càng khiến y trông èo uột, đứng cạnh tân nương xinh đẹp, có khi khó phân biệt đực cái.
Thôi nương tử kiếm được bốn mươi sĩ tử đọc tha thúc giục đón dâu, người ta vốn chẳng muốn tới đâu, nhưng bị nàng đem thanh danh ác bá của Vân Sơ ra dọa, cùng với một nắm thẻ trúc. Thế là đám sĩ tử hôm qua tham gia thịnh hội, nghèo cháy túi phải đồng ý. Nếu không những ca cơ cần họ ủng hộ sẽ trải qua một buồi tối ảm đạm.
Vân Sơ nhìn bản thân trong gương đồng hơi thất thần, hai kiếp người mới một làm tân lang, lòng thổn thức, thậm chí còn chút sợ hãi mơ hồ ...