Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 301 - Q2 - Chương 082: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (5)

Q2 - Chương 082: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (5) Q2 - Chương 082: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (5)

Giờ lành đã tới, từ cổng Van gia tới tận đại môn phường Tấn Xương đứng chật kín người, chen chúc những không hỗn loạn, đều nhường ra con đường giữa cho đội ngũ rước dâu đi.

Vài khách hôm qua ngủ lại khách xá trong phường nghe tiếng ồn ào thì thức dậy, nhìn cảnh tượng này muốn kiếm người hỏi, không ngờ từ chưởng quầy tới hỏa kế trong khách xá không thấy đâu, bọn họ chạy hết rồi.

Ra tới ngoài đường hỏi ra mới biết là huyện úy đại hôn, một huyện úy thôi mà, có cần làm thế không? Ai nghĩ câu đó trong đầu thì thôi chứ, nếu dám hỏi ra khỏi miệng là thế nào cũng nhận được những ánh mắt khinh bỉ, đó là còn nể mặt ngươi cống hiến tiền cho phường rồi đấy.

Vân Na một thân váy đỏ rực, trên đầu buộc tơ đỏ, mái tóc ngày một vàng rực rỡ, cưỡi ngựa Ô Chuy cao lớn, dẫn theo chín mã cầu tiểu muội mà nó dày công chọn ra trong phường, tất cả đều mặc áo đỏ thêu kim tuyến, dẫn đầu đội ngũ rước dâu rời Vân gia. Tức thì tiếng reo hò ầm ĩ, cha mẹ những tiểu nha đầu được chọn thì ngỡ ngàng, thậm chí có người bật khóc, không ngờ nha đầu ngốc nhà mình xinh đẹp thế này rồi.

Trước đó đám phó phụ trong nhà được Thôi nương tử thống lĩnh, tới nhà Ngu Tu Dung trước rồi.

Mười cỗ xe ngựa mui che, chở theo mười đôi phúc thọ, theo ngay sau Vân Na, tiếp đó là 200 tráng hán toàn bộ mặc trang phục xanh gánh lễ vật, cùng 200 phụ nhân trang phục tương tự, trang điểm xinh đẹp đi cùng tráng hán, trông như 200 đôi phu thế xứng đôi.

Theo bọn họ là 40 sĩ tử mặc nho sam mới tinh, không ít người thích đọc thơ giữa đám đông, vừa cưỡi ngựa vừa lớn tiếng ngâm thơ, người đi đường tấm tắc khen phong thái của học sinh Quốc tử giám.

Vân Sơ mặc hỉ phục cưỡi con ngựa mận chín, hai bên là Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu cũng cưỡi ngựa, ngay sau họ là cỗ xe ngựa lớn màu đỏ, càng xe là hai người giơ cao đôi cánh được Kỷ vương sai mang tới trợ uy.

Vốn còn định nhân lúc phường Tấn Xương có vô số ca vũ cơ, tổ chức đội nhạc đi đón dâu, nhưng Thôi nương tử nghiêm cấm, làm thế là vượt quy củ.

Trước khi đi Vân Sơ còn đi thăm Bùi Hành Kiệm, thấy hắn vẫn ngủ say, song mặt hơi sưng, xem ra đêm qua Công Tôn Đại Nương chăm sóc hắn rất tốt.

Tên này còn phải ngủ tới ngày mai.

Vốn người Đại Đường đón dâu vào buổi chiều, thậm chí là hoàng hôn, nhưng ở Trường An này không làm được, nếu không cổng phường đóng lại thì tân lang tân nương chỉ có thể ăn gậy ở Kim ngô vệ rồi mới có thể vào động phòng, thế thì quá thê thảm.

Cái nhà nát của Ngu Tu Dung cách nhà của công bộ thị lang Ngu Sưởng có một con đường, hôm nay nàng thành thân, nhà bá phụ nàng đóng chặt cửa, ngay cả gia phó đứng trước cửa không thấy đâu.

Vân sơ chẳng thèm nhìn cái nhà đó một cái, tim đập thình thịnh vì hồi hộp, mắt chỉ nhìn nhà tân nương.

Ôn Nhu thì nhìn đại môn đã hơi cũ kỹ, nói:" Ngu thị nay phụ trách đốc thúc sao chép kinh Phật, thuộc về môn đệ cao quý. Người ta thấy ngươi không xứng với Ngu Tu Dung cũng là bình thường thôi."

Địch Nhân Kiệt cười lạnh:" Thế trưởng bối đi đòi một vãn bối mất cha mẹ sinh lễ của nhà nam, thì là chuyện nhà cao quý làm ra à?"

Ôn Nhu có kinh nghiệm với loại gia tộc này, chỉ đầu:" Những nhà như thế đa phần bất thường lắm, có suy nghĩ khác người là bình thường thôi."

"Nếu Ngu Thế Nam Ngu công vẫn còn, ắt không như thế. Đáng tiếc, Ngu công ra đi quá sớm, Ngu Sưởng kế thừa tước vị quá sớm, cả đời được đám hảo hữu của Ngu công niệm tình chiếu cố, tuy không có quyền thế gì, nhưng sống yên bình, nên nuôi ra cái thói xấu cao hơn người một bậc."

"Loại người này cực khó đối phó, vì ngươi thắng, người ta đi khóc nơi kể lể ngươi đối phó với nhà đọc sách không quyền không thế. Nhưng ngược lại, chúng có thể dùng thủ đoạn ti tiện nhất đối phó với người, vì ngươi thấp kém, đáng nhận những cái đó."

"Với lại dù Ngu Sưởng đối xử không tốt với Ngu Tu Dung, người ta là trưởng bối, các ngươi là vãn bối, vãn bối không được vạch cái sai của trưởng bối, nếu không sẽ là bất kính."

Vân Sơ gật gù:" Ta hiểu ý ngươi rồi, ta sẽ coi ông ta thành thân bá phụ thực sự để hiếu kính."

Địch Nhân Kiệt lấy làm lạ:" Ngươi lấy đâu ra thân bá phụ."

Vân Sơ nhếch mép:" Ngươi nói đúng rồi đấy."

Nữ nhân có thể gả cho ái tình mình lựa chọn là điều hết sức may mắn.

Ngu Tu Dung là nữ nhân như thế, nàng mặc áo cưới do chính tay mình thêu, ôm cái quả kỳ quái dùng mã não đỏ khắc thành, ngồi trên xưa ngựa, lòng tĩnh lặng như giếng nước sâu.

Thời khắc này nàng chờ đợi rất lâu rồi, có lẽ phải nói từ khi nàng còn là cô bé đã tưởng tượng ra ngày này.

Bây giờ cảnh tượng chân thật đó đang diễn ra, nó thậm chí còn mỹ hảo hơn ảo tưởng hoang dại nhất của nàng.

Nam nhân đó dùng tấm khăn gấm màu đỏ che mặt nàng, bàn tay nam nhân ấm áp kia nắm lấy tay nàng, nắm lấy tay tân nương vì không có huynh đệ cõng nàng xuất môn, mỗi bước chân đều rất vững trãi.

Trong sân chỉ có lưa thưa vài người khách thôi, chủ yếu là phó phụ Thôi nương tử mang tới mới có chút náo nhiệt, không phải vì Ngu Tu Dung không biết ăn ở, vì nơi này đa phần là người có thân phận, nàng chưa mời được. Huống hồ cả thân thích của nàng còn không tới, điều này cũng khiến nhiều khách khác chỉ tặng ít quà làm tròn tình nghĩa chứ không tới dự.

Nhưng không sao cả, nàng được nam nhân đó bế lên xe ngựa, trong ánh mắt bao người, mỗi người xung quanh đều có thể từ động tác cẩn thận từng ly từng tí đó, cảm thụ được sự ôn nhu của nam nhân với nữ nhân.

Khi xe ngựa trở về không đi qua nhà Ngu Sưởng, vì nam nhân kia cho rằng, nữ tử đã xuất giá rồi thì đừng quay đầu lại con đường cũ, dù đường phía trước có khó đi, có đầy chông gai cũng nên dũng cảm mà bước tới.

Đường quay đầu là để chuẩn bị cho kẻ thất bại và hèn nhát, Ngu Tu Dung thấy mình không phải là hai loại người đó, nàng muốn theo nam nhân này đi tiếp, tới khi cái chết chia tách ... Hoặc là ôm nhau thành xương trắng cũng là hạnh phúc.

Nam nhân đối xử với nàng hẳn là rất trọng hậu, bởi vì Ngu Tu Dung nghe thấy tiếng than thở, tiếng hâm mộ với cả tiếng nịnh nọt của láng giềng. Đôi ngũ đi tới đâu, cho dù là phố phường hỗn loạn, lúc này tiếng bàn tán cũng trở nên thống nhất, mọi sự chú ý đều dồn vào đôi tân nhân, cả Vân Na và đám bạn nương xinh đẹp bắt mắt như thế cũng bị lãn quên.

"Nhà ai gả nữ nhi thế?"

"Chắc chắn là nhà ai đó cưới đại phụ rồi, xem đi, đội ngũ này thật lớn."

"Nữ tử nhất định là danh môn khuê tú."

"Nam tử đó thật bất phàm ..."

Bình Luận (0)
Comment