Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 302 - Q2 - Chương 083: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (6)

Q2 - Chương 083: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (6) Q2 - Chương 083: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (6)

Dưới khăn che, Ngu Tu Dung loáng thoáng nghe những tiếng bàn tán bên ngoài, nàng ngồi thẳng lưng lên, mặt mang nụ cười hạnh phúc, từ hôm nay nàng không phải là cô nữ nữa, mà thành thê tử một cô nhi khác, nàng là đại phụ, là nữ chủ nhân Vân thị.

Nha hoàn Tử Quyên quỳ ở phía sau lưng nàng, Ngu Tu Dung nhận ra nó vừa bất an vừa kích động, vì thường ngày nó rất yên tĩnh, vậy mà bây giờ mông như có đinh, cứ nhúc nhích suốt.

Tôn bà bà đang khóc, khóc trong tiếng cười, khuê nữ do bà nuôi lớn rốt cuộc cũng gả đi rồi, gả cho lương nhân chân chính.

Chỉ không biết đôi nam nữ đẹp đẽ này có sinh ra đứa bé đẹp tới mức nào.

Một đứa không đủ, vóc dáng cô nương nhà mình là dáng vương phu nhiều con, điểm này không ai rõ hơn Tôn bà bà nữa.

Trước kia cô nương cứ luôn ăn mặc hết sức quê mùa, luôn che giấu thân thể dưới váy áo thùng thình.

Đêm nay nam tử không ngừng quay đầu còn cười không dứt kia sẽ biết, y không cưới nhầm thê tử, thê tử của y là một bảo tàng khiến tất cả nam nhân không thể từ chối được.

Chỉ không biết nam nhân đó có xứng với cô nương nhà mình không?

Nghĩ tới đó Tôn bà bà cho một miếng kẹo vào mồm, vừa dùng nước bọt hòa tan nó, vừa dùng ánh mắt rất khắt khe nhìn đầu, cổ, lưng eo và cả mông nam nhân đang cưỡi ngựa.

Ôn Nhu như có mắt sau lưng vậy, nghiêng người nói nhỏ với Vân Sơ:" Ở sau lưng, có ma ma chảy nước dãi nhìn ngươi, trông thô bỉ cực."

Vân Sơ bất lực nói:" Tôn bà bà không có răng, chỉ cần ăn kẹo là chảy nước dãi. Ngươi không nhìn nhận mọi việc một cách bình thường được à?"

Ôn Nhu cười hăng hắc, lại nói ra câu không biết hắn tự hỏi bao nhiêu lần rồi:" Không biết hôm nay bệ hạ có tới phường Tấn Xương không?"

Địch Nhân Kiệt ngồi trên ngựa, người vẫn thấy lâng lâng:" Tối nay thương nhân sẽ giảm giá mạnh nhất, múa rối pháo hoa do phương dân bỏ tiền ra làm cũng biểu diễn ở sân mã cầu. Còn có 200 đôi nam nữ phường Tấn Xương sẽ tay trong tay nhảy múa dưới tháp Đại Nhạn."

"Người nườm nượp, ca vang vang, nhất định vô cùng đẹp, vô cùng vui, khiến người ta mong đợi vào hội ca vũ năm sau trong phường."

Ôn Nhu sửng sốt:" Sao lại là hội ca múa, năm sau các ngươi không làm hội mỹ thực nữa à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Hội mỹ thực sẽ nhường cho Bùi Hành Kiệm làm, ta không muốn dây dưa với hắn, bọn ta sẽ tổ chức hội ca vũ, đặt ở Tết Khất Xảo hoặc Trung Thu. Đây mới là kiểu lễ hội người trẻ tuổi yêu thích nhất."

"Nói ra người Đại Đường tới tối trừ uống rượu thì cùng lắm chỉ biết uống rượu ngâm thơ. "

"Mẹ nó, ta nói thật, cảnh tượng ta ghét nhất là mọi người đang uống rượu tới cao hứng thì đột nhiên ở đâu ra một quân khốn kiếp hét lên: Hãy để mỗ gia phú một bài thơ vì cảnh này. Ta mà nghe được câu đó thì điều duy nhất nghĩ tới là xông vào đánh người."

Ôn Nhu cười ha hả:" Được ta nhớ rồi, nhất định sau này tránh làm thơ trước mặt ngươi."

Tới phường Tấn Xương, Vân Sơ đón Ngu Tu Dung xuống xe, hành lễ ba lần với con phượng hoàng, không phải sùng kính Văn Đức hoàng hậu mà vì ba năm qua, con phượng hoàng này đã che chở cho phường Tấn Xương rất nhiều mưa gió.

Lý Trị đứng ở trong đám đông, từ xa nhìn phu phụ Vân Sơ bái tạ phượng hoàng, không đi tới, tiêu diêu phe phẩy quạt như người qua đường.

Bên cạnh hắn là mấy chục lão già trông không dễ chọc vào, sau lưng là nữ nhân xinh đẹp đội mạc ly, cùng với tráng hán râu tóc bờm xờm như gấu phương bắc. Trông hắn vẫn ... Rất giống người qua đường.

Cái bái lạy này của phu phụ Vân Sơ đã đi vào lòng hắn, khiến hắn còn thấy vui vẻ hơn cả bái tạ hắn.

Đưa mắt tiễn đội xe của Vân Sơ đi vào phường Tấn Xương, Lý Trị phe phẩy quạt bồ, nói với người bên cạnh:" Chớ kinh động bách tính, chúng ta cũng vào xem."

Lương Kiến Phương liền đi đầu, như thổ phỉ tiến thôn, gạt dòng người xếp hàng phía trước, tới cửa bán vé, ném một cái túi vào:" Đếm đi."

Lưu Nghĩa nhìn cái mặt hung ác của Lương Kiến Phương, lại nhìn đám lão già theo sau, nào dám thu tiền, run run nói:" Mời công gia vào, lão nô sẽ đi gọi lang quân ra nghênh tiếp."

Lương Kiến Phương cúi người sát cửa sổ bán vé, nói nhỏ:" Ai thèm lang quân nhà ngươi ra đón, lão tử muốn tiêu tiền vào cửa."

Đáng thương cho Lưu Nghĩa đem mặt đưa đám nhìn lướt qua túi tiền một cái nói:" Thừa rồi ạ."

Lương Kiến Phương cười ha hả, rộng rãi nói:" Thừa thì thưởng cho ngươi."

Nói rồi đứng sang một bên đường, đôi mắt trâu như kính chiếu yêu quét qua quét lại làm quỷ thần tránh xa.

Khi Lý Trị xuất hiện, hai chân Lưu Nghĩa không chống được thân thể nữa, ngoài khấu đầu như giã tỏi thì không biết nói gì, càng không biết làm gì, nước mắt lem nhem, sợ hãi tột độ.

Lý Trị bất mãn nhìn Lưu Nghĩa sợ tới té đái vãi phân, bảo Lý Nghĩa Phù:" Tên nô tài này phế rồi, ngươi giúp thu tiền, toàn tiền của trẫm cả đấy."

Lý Nghĩa Phù lấy trong lòng ra một túi tiền ném vào rương, đưa Lý Trị, Vũ Mị và tráng hán qua cổng phường, sau đó chặn số còn lại:" Anh công, xin trả 200 tiền."

Lý Tích lạnh lùng nhìn hắn:" Đi vội quá, phiền trả thay."

Nói xong đi vào cổng phường, đám lão tướng còn lại thấy hoàng đế đã đi xa cũng xông qua cửa như đàn ong, chẳng ai thèm để ý tới Lý Nghĩa Phù.

Lý Nghĩa Phù chẳng hề tức giận, đá Lưu Nghĩa vẫn đang quỳ trên mặt đất, lấy ra một đĩnh vàng đặt vào:" Ta làm việc không tốt, cho ngươi bồi thường."

Nói xong phất ống tay áo rộng thùng thình, cũng vội vàng đuổi theo hoàng đế.

Đợi đám người đó đi cả rồi, Lưu Nghĩa đang khóc lóc đáng thương liền đứng dậy, nước mắt biến mất sạch, mặt mày bình thường lại, thậm chí đôi mắt có chút lạnh lùng như người vừa rồi khóc không phải là ông ta vậy, chuẩn bị hạ lệnh đóng cửa phường.

Tiếp đó có mấy ông già mặt mày âm u cũng đi qua cửa, có về tiền à? Khỏi phải nghĩ tới.

Lưu Nghĩa không ngăn cản, hai tay cho vào ống tay áo nhìn đám người không trả tiền đó, không sao, dù lang quân ở đây thì kết quả cũng thế thôi. Huống hồ hôm nay ông ta chẳng nghĩ tới chuyện này, hôm nay làm gì có ai trong phường nghĩ tới kiếm tiền chứ, đều chạy tới Vân gia chung vui cả rồi, chỉ còn đám thương cổ tham lam thôi. Trong lòng sốt ruột, thầm thúc giục đám người kia nhanh chân lên, mau mau để ông còn kịp uống một chén rượu hỉ của lang quân mới chuyện chính, chậm chân đám khốn kiếp trong phường uống hết rượu không chừng ….

Bình Luận (0)
Comment