Khi một lão giả tóc trắng đi vào, cũng không định trà tiền, Lý Thận không biết tới từ khi nào, tóm lấy tay ông ta:" Nha môn khác không trả tiền đã đành, cả tả thị lang hộ bộ chuyên quản tiền cũng không trả tiền thì không ổn rồi."
Ông già tóc trắng chắp tay với Lý Thận:" Kỷ vương hôm nay định lấy lão phu ra làm trò vui sao?"
Lý Thận lắc đầu:" Có ngự sử đài tra xét sổ sách, thiếu tiền mấy chục người qua cửa rồi, tới khi đó sổ sách loạn hết, ông đừng truy cứu nhé."
Ông già tóc đùng đùng nổi giận lấy một đĩnh vàng từ ống tay áo ra:" Đủ chưa?"
Lý Thận cười hoan hỉ, chơi đùa đĩnh vàng trong tay:" Những người kia đi vội vàng quên lấy thẻ trúc, Viên công, phải biết rằng vào đó du ngoạn, tất cả chi phí không phải bằng tiền, mà là thẻ trúc."
"Bệ hạ cải trang vi hành, tất nhiên không thể làm loạn quy củ, ông trả tiền thay là thiên kinh địa nghĩa."
Ông già tóc trắng ôm lấy đống thẻ trúc Lưu Nghĩa đưa cho, lẩm bẩm trong miệng:" Cái trang vi hành cái gì, người triều đường đã tới quá nửa rồi."
Nói xong vội vàng đi vào.
Lý Thận đợi thêm một lúc, nhìn người xếp hàng phía sau đông nghìn nghịt, bảo với Lưu Nghĩa:" Người cần tới đã tới hết cả rồi, đóng cửa đi."
Hoàng đế do Lý Tích dụ dỗ tới, không liên quan tới Kỷ vương Lý Thận hắn.
Đây là tin tức làm Lý Thận vui mừng nhất sau khi biết hoàng đế sắp tới, càng khỏi nói hắn tận mắt nhìn thấy một đám võ tướng vây quanh hoàng đế vào phường Tấn Xương.
Còn Lý Thận hắn thì không biết gì hết, hôm nay hắn tới làm khách chính cho Vân Sơ, hoàn toàn có thể để khách khứa đầy nhà biết, Lý Thận hắn ở Vân gia, không đi xem náo nhiệt.
Khi về tới Vân gia thì tân nương đã đi qua chậu lửa, đi qua yên ngựa, rồi bái thiên địa, tiếp tục bái thiên địa, cuối cùng mới là phu thê giao bái. Hỉ nương cắt tóc của tân lang và tân nương, tết thành một cái bím tóc, chia ra tặng tân lang và tân nương, đây chính là kết tóc.
Tân nương được một đám phụ nhân dìu vào phòng, tân lang thì phải ở lại cùng khách khứa ăn tiệc.
Lý Thận hôm nay hoạt bát hơn hẳn thường ngày, giơ cao bát rượu:" Thiếp đẹp rạng ngời mây ngũ sắc, chàng cũng nho nhã bút mực nghiên, nào, các vị, cạn thôi."
Tất cả đồng loạt nâng chén, mặc dù khách khứa tới Vân gia địa vị rất thấp, không tương xứng với thân vương như Lý Thận, nhưng lại làm hắn vô cùng thỏa mãn.
Lưu Nghĩa nước mắt nước mũi lem nhem đứng ở cổng Vân gia hô lớn:” Khai tiệc!”
Những trù nương ở nhà ăn lớn đã đợi từ sớm như binh sĩ nhận được mệnh lệnh xuất kích, lập tức ào ào cho nguyên liệu được sơ chế sẵn vào nồi vào xoong, lửa phừng phừng, xào nấu rang nướng, chớp mắt một cái, từng khay cung cấp thức ăn bốc khói nghi ngút tuôn ra như suối, nối nhau đưa lên bàn.
Thức ăn phải tươi ngon nhất, phải nóng hổi, như thế mới xứng đáng ngày vui của lang quân.
Nhà ăn lớn hôm nay không nhận khách ngoài, tất cả đều phường dân tới chung vui với huyện úy, tất nhiên không ai tới đây vì khách khí, mà thực sự chung vui, không khí đẩy lên cao trào.
Tiếng người huyên náo rốt cuộc đã đánh thức Bùi Hành Kiệm, hắn từ từ mở mắt ra, tức thì ôm lấy cái đầu đau như muốt nứt toạc.
Đang rên rỉ thì thấy Công Tôn Đại Nương mang ấm nước tới, bóp miệng hắn đổ vào như tưới hoa. Bùi Hành Kiệm lúc này khát cháy cổ, chẳng để ý nhiều, ra sức mở miệng uống, uống hết ấm nước mới nói:" Sao lại là nàng?"
Công Tôn Đại Nương thi lê:" Tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là một ca cơ, không xứng hầu hạ Bùi huyện lệnh, xin cáo lui."
Bùi Hành Kiệm ôm đầu nhăn nhó:" Nàng biết, ta không chê nàng."
Công Tôn Đại Nương cười:" Ở trên giường, thiếp thân đúng là không cảm thấy Bùi lang quân có ý khinh bỉ, chỉ là khi mưa tan mây tạnh, trong lòng Bùi lang quân luôn có chút không hài lòng. Điểm này thiếp thân tự biết."
Bùi Hành Kiệm cau mày:" Nếu nàng là nữ nhi nhà tử tế thì ta đã sớm cưới nàng về rồi."
"Thiếp thân cao lui." Công Tôn Đại Nương phát ra tiếng cười lớn chua chát, nói rồi ôm ấm trà rời đi, đây là lần cuối cùng nàng gặp Bùi Hành Kiệm:
Đêm hôm qua nàng còn nhào vào lòng hắn, vừa khóc vừa đánh mắng, còn ảo tưởng nam nhân phụ bạc này sau khi thức dậy thấy nàng sẽ hối hận, sẽ đối tốt với nàng. Bây giờ mới nhìn ra, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền của mình thôi.
Dù đầu đâu đớn khôn cùng, ý chí Bùi Hành Kiệm không đùa, hắn biết trúng quỷ kế của hai tên cẩu tặc rồi, định bật mình dậy, nhưng toàn thân yếu ớt, không chỗ nào không đau, xương khớp như rỉ sét, chỉ cần cử động một chút là đau toát mồ hôi.
Thân là hành gia, Bùi Hành Kiệm biết, lúc này phải bước ngắn đi chậm, đợi kinh lạc dần hoạt động mới khôi phục nguyên trạng.
Gọi tên thân tùy mấy lần, nhưng không ai đáp lời.
Bùi Hành Kiệm khó nhọc rời giường, kiếm được cái bô, thống khoái giải quyết một phe. Cố nhịn cơn đau từ sau đầu truyền tới, từng bước từng bước đi ra cửa. Đi ngang qua gương đồng liền dừng lại nhìn, tức thì bị thảm cảnh của bản thân làm giật mình, hốc mắt hõm sâu, mặt xám xịt, nhìn một cái ai cũng liên tưởng tới bốn chữ tửu sắc quá độ.
Hắn bám tường, đi từng bước ra giếng, kéo một thùng nước lên, cắm cả đầu vào đó.
Nước giếng tháng chín lạnh thấu xương, Bùi Hành Kiệm cắn chặt răng ngâm đầu trong nước tới khi đầu óc tỉnh táo lại mới ngẩng đầu lên, rũ nước trên tóc, đống lên y hệt đêm đó:" Cẩu tặc Vân Sơ, cẩu tặc Địch Nhân Kiệt ..."
Cách đó không xa lắm, cứ như bị tiếng hét chất chứa đầy phẫn uất căm hờn của Bùi Hành Kiệm làm giật mình, Hồ cơ đầy đặn đang nhảy múa trên cái bàn nhỏ đột nhiên trượt chân ngã xuống, kéo rách cả áo trên, lộ ra một bên ngực trắng muốt núm vú to như quả nho chín.
Lý Trị bị cảnh này làm mắt muốn lồi cả ra, Hồ cơ đó vội vàng ôm ngực cuống cuồng bỏ chạy, hắn mới thốn lên:" Múa dân gian thú vị thật."
Lý Nghĩa Phù cười phụ họa:" Bệ hạ nói đúng ạ, trứng gà vỡ thế nào cũng có lòng đỏ chảy ra."
"Ha ha ha !" Câu trả lời thú vị đó làm Lý Trị cười không thôi:
Cảnh đó lọt vào mắt đám Lý Tích, không ai không nghiến răng kèn kẹt, loại chuyện nịnh bợ bất chấp thể diện đó, đám Lý Tích, Tô Định Phương, Trịnh Nhân Thái không làm được. Lương Kiến Phương thì chỉ biết nói câu ngu xuẩn, nữ nhân này thật lả lơi, căn bản không được tích sự gì.
Tình hình tiếp tục thế này, đám người bọn họ biến thành gia thần cho người ta, cố gắng đưa bệ hạ tới đây kéo gần quan hệ hoàng đế với quân đội lại tạo thành cơ hội cho kẻ khác tranh thủ.
Ở gần đó còn có đám văn thần rình rập, nhất là Hộ bộ tả thị lang Viên Thiên Thành đang ôm cái giỏ trúc lớn, đợi hoàng đế gọi, có đám giỏi nịnh nọt đó, làm gì còn phần mấy tên thô kệch trong quân thể hiện.