Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 304 - Q2 - Chương 085: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (8)

Q2 - Chương 085: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (8) Q2 - Chương 085: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (8)

“Gọi Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt tới đây cho lão phu."

Lý Tích không nhịn được nữa, nhớ năm xưa khi thái tông hoàng đế vẫn còn, đám lão huynh đệ cùng nhau uống rượu hát ca, dạo chơi thanh lâu giáo phường cũng không phải không có. Thái tông hoàng đế càng là hảo hán hào sảng, phanh ngực trài ôm phải ấp ca cơ, ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, lúc hứng lên còn cùng đám huynh đệ như dã thú nhảy múa.

Nghĩ lại chuyện xưa, Lý Tích bi thương từ tận đáy lòng, nếu thái tông còn thì đâu ra nhiều phiền não như thế, chỉ cần ra trận giết địch, không cần để ý lời gièm pha sau lưng.

Giờ không được rồi, hoàng đế ngày một xa cách bọn họ, đám thô nhân bọn họ dù muốn tỏ thiện chí với hoàng đế cũng không biết làm thế nào.

"Kéo Vân Sơ ra đây, dù đã vào động phòng cũng kéo ra đây."

Chỉ trong một khắc, Lý Tích lần thứ hai yêu cầu triệu hoán Vân Sơ.

Không lâu sau ba người Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu còn mặc nguyên trang phục ngày hôn lễ tới, Lý Tích kéo tay Vân Sơ, chỉ Lý Nghĩa Phù đang thì thầm với hoàng đế:" Đuổi con quỷ đáng ghét đó đi."

Vân Sơ hiện nhìn thấy Lý Nghĩa Phù là nổi nóng, chính tên khốn kiếp đó dâng tấu lên triều đường, nói muốn đem quan tham thiên hạ làm thành xương trắng bán cho y giả.

Thế là sau buổi tấu đối đó, trong quan trường Đại Đường, y liền thành sự tồn tại mà người người căm ghét, trước có tiếng máu lạnh đã đành, giờ có kẻ cố ý gọi y là khốc lại.

Nếu hắn đã bất nhân, Vân Sơ sẽ không để hắn chiếm hết chuyện hay ho.

Trong ánh mắt sốt ruột của đám người Lương Kiến Phương, không ngờ Vân Sơ lại tới bên Vũ Mị đeo mạc ly, thi lễ hỏi:" Chiêu nghi sức khỏe an khang chứ ạ."

Vũ Mị cách tấm sa mỏng trên mũ buông xuống nhìn Vân Sơ:" Đám lão tướng đó với bệ hạ giống như oán phụ, gần thì nhờn, xa thì oán, ngươi chớ mong ta giúp ngươi."

Vân Sơ lắc đầu:" Thần lâu rồi không gặp Hoằng hoàng tử có chút nhớ, chứ không muốn tới gần bệ hạ, bệ hạ có vẻ không thích thần, lần nào gặp cũng quát mắng."

"Được bệ hạ quát mắng, còn có thể bình yên, thiên hạ được mấy người, đó là phúc phận của ngươi, chớ lấy đó làm lý do oán giận bệ hạ."

"Thần cũng biết thế, nhưng nếu như có thể làm chuyện khiến bệ hạ vui vẻ, bớt bị chửi mắng không phải tốt hơn sao?"

Khi đám võ tướng cực hận vì Vân Sơ không tới chỗ bệ hạ giúp phê quân đội bọn họ lấy lại sự chú ý, mà lại làm chuyện sai lầm đi lấy lòng cung phi của bệ hạ, đúng là thất lễ vô cùng. Chỉ có hai người Tô Định Phương, Lý Tích lần đầu tiên đem ánh mắt dừng lên người Vũ Mị, mắt lộ vẻ trầm tư.

Rất nhanh ánh mắt Lý Trị phát hiện ra Vân Sơ, nhất là thấy Vũ Mị trò chuyện với Vân Sơ tự hồ rất vui, đi tới phất tay:" Không cần đa lễ, lần này trẫm cải trang vi hành."

Vân Sơ thi lễ nửa chừng thuận thế bỏ luôn, mắt nhìn trái phải, trong chu vi mười trượng, không nhìn thấy một bách tính nào, dù là ngoài mười trượng, đám "bách tính" kia cũng chẳng giống bách tính.

Lý Trị vẫn tỏ ra rộng rãi:" Đừng làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ngươi, tiếp tục ca múa đi, trẫm muốn xem."

Vân Sơ rủa thầm trong lòng, làm ăn chó gì nữa, bề ngoài vẫn cười nói:" Một canh giờ nữa ca vũ hội sẽ bắt đầu, lúc đó cả nghìn người, vạn người cùng nhảy múa, có thể nói là kinh thiên động địa. Bệ hạ có hứng thú lẫn trong đám đông nhảy múa không?"

Lý Trị gật gù:" Hay thì hay, chỉ sợ quần thần không đồng ý."

Vân Sơ vỗ ngực, giọng hùng hồn:" Anh công bên trái, Nhạn Môn quận công bên phải, thần ở trước, lại do Trịnh công đoạn hậu. Đều là anh hùng hảo hán tung hoành thiên quân vạn mã nhiều năm, có bọn thần, bệ hạ thoải mái cảm thụ bách tính cuồng hoan."

Lý Tích và Tô Định Phương nhìn nhau khẽ gật đầu, thằng nhãi này khá đấy, rất biết chọn thời cơ, như thế không để lộ có ý tiếp tận bệ hạ. Không ngờ đúng lúc này một người khác cũng giỏi chọn thời cơ không kém nhảy ra, Lương Kiến Phương khinh bỉ:" Ngươi nói Anh công, Trịnh công, với lão phu là hảo hán sa trường thì đúng, chỉ là đừng cho ngươi vào, như trong cơm trắng có cục cứt chuột, tởm vô cùng."

"Nghe người ta truyền nhau năm xưa ngươi tung hoành trong vạn quân Đột Quyết, lão phu chỉ tận mắt thấy ngươi bị người Đột Quyết truy sát tới cùng đường hết lối."

"Nếu không phải lão phu phái người cứu thì ngươi chết lâu rồi, còn tới lượt đứng đây ba hoa bốc phét à?"

Vân Sơ như bị tống nguyên tảng đá vào mồm, uất trào máu, y thề từ tận đáy lòng, sau này còn giúp thứ ngu xuẩn này lần nửa thôi, y đâm đầu vào tường chết luôn.

Lý Trị cười sắp đứt hơi, nếu không có Vũ Mị đỡ thì đã ngã lăn ra đất, bản thân nàng cũng cười chảy nước mắt.

Lý Tích nháy mắt ra hiệu, tức thì Tô Định Phương kéo lão ngốc Lương Kiến Phương đi, còn đám lão tướng cực am hiểu bày binh vô trận thay đổi vị trí đứng. Đợi khi Lý Nghĩa Phù phát hiện ra thì đã bị ngăn cách ở bền ngoài rồi.

Xích đu vù một cái lướt qua trước mắt hoàng đế đưa lên trời, mọi người đồng loạt đưa mắt theo, bóng da thịt lướt qua rồi biến mất. Vũ Mị cúi đầu nhổ phì một cái, làm Lý Trị cười càng to.

Thu Nương phát hiện chuyện khác thường đã quyết đoán xé toạc áo Thập Thất Nương, còn lại mỗi yếm lót, nếu không phải Thập Thất Nương liều chết giữ gìn thì một mảnh vải trên người cũng không còn.

Đã thế rồi Thu Nương còn đuổi theo, sốt ruột hét:" Cởi, cởi đi, ngươi cởi một lần này thôi bằng vạn lần cởi. Nha đầu chết tiệt, sao không hiểu ... Cởi đi."

Có lẽ lời Thu Nương đã có tác dụng, chỉ thấy vải lả tả rơi, cuối cùng cả yếm lót đỏ bắt mắt cũng đáp đất. Lúc này so với việc nói là chơi xích đu, không bằng nói tiểu mỹ nữ kia đã liều mạng rồi.

Chỉ thấy khi xích đu đi lên chỗ cao nhất, Thập Thất Nương mình trần, giang hai tay lao ra, lộn vòng trên không trung. Cuối cùng như mỹ nhân ngư, lao xuống thùng nước chỉ sâu hai mét, không có mấy nước bắn lên.

"Hay! Thưởng!" Lý Trị lớn tiếng khen, biểu diễn tạp kỹ đẹp mắt thế này, hắn lần đầu tiên tới:

Hộ bộ tả thị lang bê sọt đựng đầy thẻ trúc tới, Lý Trị chẳng cần nhìn, nhận lấy cả sọt ném vào cái sọt nhận thưởng của Thập Thất Nương. Rào một cái vô số thẻ trúc trải khắp nơi.

Đợi đám người Lý Trị đi rồi, Thu Nương nhảy cẫng lên tới bên thùng nước, bám vách thùng nhìn Thập Thất Nương:" Giàu to rồi, giàu to rồi, làm lần nữa, hoa khôi lần này nhất định là ngươi."

Thập Thất Nương mặt nhợt nhạt, tay run run giữ thành chậu gỗ:" Chân, chân nữ nhi bị gãy rồi ..."

Bình Luận (0)
Comment