Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 305 - Q2 - Chương 086: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (9)

Q2 - Chương 086: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (9) Q2 - Chương 086: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (9)

Để ngăn cơn đau đầu, Bùi Hành Kiệm dùng vải siết chặt đầu, dù thế huyệt thái dương của hắn vẫn vẫn giật liên hồi như đánh trống.

Đại kích đặt ở bên giường, Bùi Hành Kiệm nắm lấy, từng bước kiên định rời Vân gia, hôm nay bất kể thế nào hắn cũng phải đánh một trận với thứ cẩu tặc vô sỉ đó.

Tới nhà ăn lớn, nơi này đang náo loạn tưng bừng, đám phường dân chúc mừng đại hôn của Vân Sơ tự tổ chức ăn uống hát ò riêng. Hôm nay ăn uống không cần thẻ trúc, Bùi Hành Kiệm không để ý tới ánh mắt tò mò của người khác, điên cuồng ăn một trận, dù khẩu vị của hắn lúc này không tốt, phổi đau rát, hô hấp một hơi cũng khiến thân thể thêm gánh nặng.

Có điều ở trong quân nhiều năm, hắn nuôi dưỡng lên dạ dày sắt, tiêu hóa bất kỳ thứ thức ăn nào cho vào miệng.

Ôm đại kích kiếm một góc yên tĩnh, vừa ngồi xuống định điều tức chốc lát thì thấy Kim Ngô vệ phó tướng Hàn Kim.

"Ngươi ôm đại kích làm gì?" Hàn Kim tay đặt lên chuôi đao, cảnh giác nhìn Bùi Hành Kiệm:

Bùi Hành Kiệm mở mắt:" Đêm nay ta phải quyết chiến với Vân Sơ."

Hàn Kim cau mày:" Đêm nay Vân Sơ quyết chiến với tân nương của y, ngươi góp vui làm cái gì?"

Không để ý tới câu đùa nhạt thếch của hắn, Bùi Hành Kiệm hỏi:" Bệ hạ tới rồi à?"

"Đến rồi, thế nên ta mới phải đi tìm cái tên ôm kích đi khắp nơi." Hàn Kim nhìn hắn chằm chằm:" Dù ngươi coi thường Vân Sơ thế nào chăng nữa, trước khi ngươi quyết chiến với y, cũng không thể quyết chiến với trăm mỹ nữ làm tổn thương thân thể thế này chứ?"

"Ta trúng gian kế của hai tên cẩu tặc, uống hai cân thuốc sát trùng mới thành thế này." Bùi Hành Kiệm rít lên:

Hàn Kim hồ nghi lây sau lưng ra một vò thuốc sát trùng:" Ngươi nói thứ này à?"

Bùi Hành Kiệm nhìn cái biểu tượng đầu lâu xương chéo:" Chính nó."

"Ài, thế thì ngươi đổ oan cho người ta rồi, thứ này đúng là mạnh thật, ta biết ngươi tửu lượng cao, tự xưng ngàn chén không say, ngươi uống nhiều mới thành ra thế này là bản thân uống quá chén thôi, trách ai?" Hàn Kim ấn vai hắn xuống:" Nghĩ ngơi cho tốt, đừng để bệ hạ thấy bộ dạng tửu sắc quá độ không hay đâu."

Rồi dặn hai kim ngô vệ trông coi Bùi Hành Kiệm, vội vàng tới nơi khác tuần tra.

Bùi Hành Kiệm ngơ ngác ngồi trong góc, hắn tin Hàn Kim không nói dối, dù hắn không giải thích được chuyện xảy ra, nhưng hắn tin, mình chắc chắn bị hai tên cẩu tặc kia hãm hại rồi. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra từ khi mình bỏ võ theo văn, chỉ toàn kìm nén khuất nhục, bất giác bi thương trào dâng. Đột nhiên tay đụng vào kích, phát ra tiếng kim loại, hắn liên tục búng vào, dùng giọng khàn khàn hát:

Khói lửa chiếu Tây Kinh,

Hờn căm ngập cõi lòng

Ấn ngà rời cung khuyết,

Ngựa sắt rảo Long Thành.

Tuyết phủ sắc cờ ố,

Gió lẫn hồi trống canh.

Thà làm bách phu trưởng

Còn hơn gã thư sinh.

Hắn hát liền ba lần, hào khí dâng lên, kéo đại kích đi về phía ngõ sâu đều lồng soi đỏ rực, đèn lồng, khắp nơi là đèn lồng đủ cỡ, đèn treo trên tường phường, treo trên cổng những ngồi nhà, những sạp hàng tạm thời, đèn trên tay người đi đường, đám trẻ nhỏ cũng kết thành từng đám chạy nhảy nô đùa, tay là đèn hình con thú, cá chép, thỏ …

Đâu đâu cũng thấy người qua lại tấp nập, đa phần là nam nhân, nhưng thi thoảng lẩn khuất trong đó cũng có ít nữ khách, trang điểm xinh tươi như hoa, được nha hoàn cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, một hai phó dịch cao lớn đi cách một khoảng ngăn cách người khác, ánh mắt tràn ngập tò mò kích động, có lẽ là tiểu thư nhà ai mộ danh mà tới.

Tất nhiên càng không thiếu đám sĩ tử mặc Nho phục, trời thu gió mát vẫn cứ thích phe phẩy quạt bồ, khuôn mặt làm bộ ung dung bình thản, thực ra thi thoảng lại đảo mắt nhìn mỹ nữ.

Trong khung cảnh đó Bùi Hành Kiệm hiển nhiên không chút ăn nhập, nhưng quyết tâm của hắn càng lúc càng cao, hắn nhận ra, chốn phồn hoa này không hợp với người như mình.

Kim ngô vệ trông coi nhìn sắc mặt hắn không dám ngăn cản, chỉ cẩn thận bám sát.

…………. ……………

Hoàng đế tối nay có thể nói tiêu tiền như rác.

Nhìn thấy Công Tôn Đại Nương dùng lụa buộc bảo kiếm làm kiếm bay trên không trung như rồng bay múa, hắn thưởng.

Ăn một bát hồn đồn do bà già râu trắng hiến lên, hắn thưởng.

Nhìn thấy tráng hán Tây Vực nuốt lửa không sao, hắn thưởng.

Có nữ đồng sạch sẽ tới hiến nước quả, hắn cũng thưởng.

Cuối cùng phát triển tới chỉ cần nhìn thấy thứ hắn vui mắt là hắn thưởng, thưởng tới khi hắn chuẩn đem cả ngọc bội đeo bên hông cho con khỉ lông vàng mặt lam, mắt to mới bị Vũ Mị ngăn cản, tháo trâm càng của nàng ra thưởng cho con khỉ.

Khi ánh lửa từ con rối pháo hoa bùng lên, đôi mắt Lý Trì tựa hồ cũng lấp lánh sáng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hoa lửa rực rỡ như thế.

Nhìn hoa lửa lao vút lên không trung bùng ra, chiếu sáng nửa bầu trời, Vân Sơ phát hiện hoàng đế đã không kìm được đưa tay múa may.

Biểu hiện của hoàng đế lọt hết vào mắt đoàn người Lý Tích, Tô Địch Phương, lo lắng trong lòng họ càng đậm.

Lý Tích nói nhỏ với Tô Định Phương:" Ta xem chừng bệ hạ ắt viễn chinh Cao Câu Ly, ta già rồi, ông chuẩn bị đi."

Tô Định Phương gật đầu:" Đại Phi Xuyên cũng phải chuẩn bị, Hà Tây Lộ nối liền Lũng Hữu với Tây Vực, không thể mất. Nơi đó khí hậu độc đáo, cực kỳ bất lợi cho quân ta, hi vọng có danh tiếng từng trải trận mạc tọa trấn."

Lý Tích thở dài:" Nếu cục diện Thổ Cốc Hồn sớm mất kiểm sát, lão phu còn sức đi một chuyến, muộn hơn thì phải trông vào hậu nhân rồi."

"Nếu khai chiến với Cao Câu Ly, lão phu dẫn theo Tiết Nhân Quý, xem xem có thể rèn luyện được hắn không?"

"Không cần đợi tới tới khi Cao Câu Ly khai chiến đâu, Lão Trình ở Tây Vực không thuận lợi, bất kể đánh ở đâu, vẫn phải lấy diệt A Sử Na Hạ Lỗ làm tiền đề."

Bọn họ nói những lời này ngay trước mắt Vân Sơ, Vân Sơ tất nhiên chỉ nghe, không có tư cách nói bất kỳ kiến nghị gì.

Sáu ngọn đèn Khổng Minh lại bay lên không, sáu cột sát vàng rực từ trên cao chiếu xuống. Mặc dù còn chưa ổn định, luồng sáng lay động, dù là thế bách tính phường Tấn Xuyên với du khách đã bắt đầu nhảy lên hò hét.

Lý Tích vẫy tay gọi Vân Sơ:" Đi đi, bệ hạ còn trẻ, ưa náo nhiệt, các ngươi bồi tiếp cho tốt, đã tới rồi thì đừng cô phụ đêm đẹp."

Bình Luận (0)
Comment