Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 306 - Q2 - Chương 087: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (10)

Q2 - Chương 087: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (10) Q2 - Chương 087: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (10)

Tùng, cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng tùng tùng ..

Đây là nhịp phách cực kỳ quen thuộc với người Đường, bọn họ cực kỳ thuần thục khoác cánh tay nhau tạo thành vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ, rất nhanh lấp kín sân mã cầu.

Tùng, cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng cắc cắc, tùng tùng tùng ..

Tiếng dậm chân từ tán loạn dần dần trở nên chỉnh tế, cứ như có người chỉ huy, vòng tròng bắt đầu chuyển động. Lúc mới tham gia, mọi người còn hơi ngại ngùng, dần dần, sau khi xoay hai vòng, mọi người bắt đầu vừa đi vừa lắc mông, vừa đi vừa hô hào, chẳng ai nghe thấy hô cái gì, nhưng trên mặt mỗi người đều dào dạt niềm vui.

Là vui thật sự.

Lý Trị cũng rất vui, tới lúc này Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu mới phát hiện ra, Lý Trị múa hồ toàn rất tốt, mà Vũ Mị làm bạn múa của Lý Trị luôn luôn biết lấy sự duyên dáng, yểu điệu của mình để làm nổi bật lên sự mạnh mẽ, oai hùng của hắn.

Giờ Vân Sơ đã tin, nguyên nhân ban đầu Lý Trị đưa Vũ Mị từ chùa Cảm Nghiệp ra là vì ái tình.

Sử sách viết, hoàng tộc Lý thị thích múa, khả năng trong người họ mang huyết thống Tiên Ti, dân tộc Hán xưa nay không phải chủng tộc nổi danh vì ca vũ.

Lý Trị học được thư pháp phi bạch mà Lý Thế Dân thích nhất, cũng học vũ đạo từ phụ thân, hắn luôn cố gắng học theo cha mình.

Chỉ có điều bất kể hắn cố gắng bao nhiêu, rốt cuộc không so được với phụ thân hắn, đây không phải cái nhìn của một người, mà là cái nhìn của tất cả mọi người.

Lý Trị giống như lúc này nhảy múa trong vòng tròn vậy, dù nhảy đẹp tới mấy cũng chỉ vẻn vẹn là trong vòng tròn. Không giống phụ hoàng của hắn, có thể nhảy trong tuyết lớn, múa trong mưa bão, trong sấm chớp ngập trời.

Thể lực của Lý Trị rất tốt, múa hồ toàn cực hao tốn thể lực, hắn vẫy nhảy nửa canh giờ, tuy thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, hai chân hắn vẫn còn muốn nhảy.

Vũ Mị ở bên cạnh hắn càng xuất sắc, dù trán ngọc lấm tấm mồ hôi, vẫn không hề thấy tinh thần sa sút.

"Hây, hô hô hô ..."

Chẳng biết là ai hét lên một tiếng rất có vần điệu như thế, tức thì có vô số người ngửa mặt lên trời, hét muốn vỡ lồng ngực:" Hây ... Hô hô hô .."

Dần dần tiếng hô nhỏ đi, vòng tròn xoay liên tục cứ mỏng dần, đám đông mệt mỏi đi ra mép sân mã cầu ngã xuống.

Mặc dù thở không ra hơi, mệt mỏi cực độ, nhưng sướng khoái vô cùng.

Lý Trị vẫn đứng trong sân, tuy lảo đảo như say rượu, tay chỉ cả vòng tròn ngã ra đất, cười cực kỳ ngông nghênh:" Tiếp đi, tiếp đi ... Một đám phế vật."

Không ai so đo với hắn, vì rất nhiều người biết, vị trước mắt chính là hoàng đế Đại Đường.

Người ta mệt rồi không muốn nói chuyện, ai nấy đang bận thở.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng rống phẫn nộ vang lên:" Vân Sơ, ra đây, chúng ta đại chiến một trận, ngươi thắng, ta không làm huyện lệnh Trường An nữa, ra biên quân làm bách phu trưởng. Ngươi thua, đem quyền tổ chức hội mỹ thực cấp cho huyện Trường An bọn ta."

Lý Trị bị tiếng quát đó làm phẫn nộ, quay sang một cái thấy Bùi Hành Kiệm kẹp đại kích sau tay, trông như sát thần, được một đám kim ngô vệ vây quanh, xuất hiện trên sân mã cầu, chuyển giận thành vui:" Vân khanh, mau ứng chiến."

Vân Sơ cùng đám Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu đang ngồi thở trên mặt đất, định nhân lúc không ai chú ý thì lẻn về, không ngờ gặp chuyện này, suýt chửi um lên:" Bệ hạ, hôm nay là đại hôn của thần, tân nương còn đang đợi trong phòng trống."

Không biết tai Lý Trị có nghe đúng không, chỉ thấy hắn cười to:" Bùi ái khanh, trẫm cho phép."

Lý Tích nheo mắt nhìn Bùi Hành Kiệm, ông ta cảm thấy người mình rất coi trọng không bình thường.

Tô Định Phương khẽ lắc đầu với Lý Tích, ý bảo không phải chuyện họ thương lượng trước, ông nghe ra chút chán chường sa sút trong giọng nói của đứa đệ tử này.

"Ta biết ngươi sở trường thuẫn đao, cho nên mang tới cho ngươi rồi." Bùi Hành Kiệm ném một cái thuẫn tròn, một thanh trường đao tới trước mặt Vân Sơ:

Xem ra chuyện khó tránh khỏi, Vân Sơ cũng có chút bực mình, không nhiều lời nữa, lắp thuẫn vào tay trái, tay phải múa đao vài lượt:" Ngươi không khỏe, ba ngày nữa ngươi tới tỷ thí cũng không muộn, ta đợi."

Bùi Hành Kiệm mắt đỏ ngầu, gằn giọng:" Giờ thân thể ta không thoải mái, cũng là do ta thất bại, từ khi ta bước vào phường Tấn Xương là cuộc chiến của chúng ta đã bắt đầu. Ta buông lỏng cảnh giác, không trách được ngươi."

“Đừng nhiều lời nữa, hôm nay ta nhất định quyết đấu với ngươi.”

Lý Trị nhỏ giọng hỏi Vũ Mị:" Nàng nói xem, chuyện này là thế nào vậy?"

Vũ Mị ghé tai hắn nói:" Hội mỹ thực lần này nhất định kiếm rất nhiều tiền, có khoản tiền lớn như thế trong tay, Vân Sơ nhất định có thể khiến huyện Vạn Niên phát triển mạnh mẽ giống phường Tấn Xương. Như thế huyện Trường An sẽ thua kém."

"Bùi Hành Kiệm xưa nay có danh xưng là tiểu chiến thần kế thừa Lý Tịnh, tâm cao khí ngạo, không chịu được thua kém liên tục. Nên hắn dùng cách đơn giản nhất kiếm về tự tin."

Chuyện này thì Lý Trị cũng đoán ra phần nào, chỉ là hôm nay là ngày đại hôn của Vân Sơ, hắn lại đang phấn khích không khỏi kỳ vọng vào lý do ướt át hơn.

Vũ Mị nói tiếp:" Có điều Bùi Hành Kiệm cược lớn quá, không khéo hắn từ quan không làm nữa, tới Tây Vực làm một bách phu trưởng, vậy đó lại thành tổn thất của bệ hạ."

Lý Trị khẽ vỗ mu bàn tay nàng:" Lát nữa trẫm không cho phép là được."

Xảy ra chuyện bất ngờ như thế, đa phần đám đông ham vui đều hết sức phấn khích, không ngại lớn chuyện hô vàng:” Chiến! Chiến! Chiến!”

Nhưng cũng có số ít, đó là hai trăm nam nữ phường Tấn Xương sáng nay đi rước dâu lúc này ra góp vui thì có phần hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ tụ tập một chỗ, mắt nhìn về phía Bùi Hành Kiệm hết sức thiếu thiện cảm.

Địch Nhân Kiệt đến gần Vân Sơ, kéo tay y nói nhỏ:” Đừng nương tay, nếu có thể giết hắn cũng không sao.”

Vân Sơ thoáng ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn Địch Nhân Kiệt, thấy hắn khẽ gật đầu, sắc mặt Vân Sơ cũng thoáng cái trở nên nghiêm trọng, nói một câu “ta hiểu, chuyện khác nhờ ngươi”, rồi đi vào phòng tròn được người Kim ngô vệ ngăn cách ra.

Ôn Nhu sốt ruột, không hiểu sao chuyện làm sao thoáng cái thành cuộc chiến sinh tử, hỏi:” Sao lại thành sống chết rồi?”

Địch Nhân Kiệt chỉ đám nam nữ phường Tấn Xương đứng im lìm một bên, rít giọng nói:” Ngươi không biết địa vị Vân Sơ ở đây, huống hồ còn là đại hôn của y. Hôm nay y thắng không sao, e bị thương thôi, ta sợ đám người kia không nhịn nổi xông lên giết chết Bùi Hành Kiệm, tên khốn đó không biết chọn thời điểm.”

“Giờ ngươi ở lại đây, có gì ngăn cản họ, ta chạy về tìm Lưu Nghĩa, Thôi ma ma, ngăn tin truyền tới tai đám phường dân đang ăn tiệc ở nhà ăn lớn.”

Ôn Nhu thoáng cái tái mặt:” Sao không nói với đám lão tướng quân? Có thể ngăn được.”

Địch Nhân Kiệt nhìn mấy lão già đứng bên Lý Trị, nếu xảy ra hỗn loạn, không phải quá hợp đám người đó sao, giết vài trăm phường dân lấy được lòng hoàng đế, hẳn họ không ngại đâu. Mấy lời này không tiện nói ra, vỗ vỗ vai Ôn Nhu:” Nghĩ đi, ngươi sẽ hiểu.”

Nói rồi chạy nhanh.

Bình Luận (0)
Comment