Người Kim ngô vệ đốt đuốc đứng thành vòng tròn lớn, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Vân Sơ, làm mặt y lúc sáng lúc tối, trên nên sân rộng thi thoảng có ánh sáng lấp lóe, y giơ thuẫn lên ngang ngực, đao đặt lên thuẫn bài, mang vẻ trấn định, tiêu sái đặc biệt, nhìn Bùi Hành Kiệm:" Ta là thuẫn binh, ngươi công kích trước đi."
Trong lòng Bùi Hành Kiệm chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ mà chính hắn cũng không thể hình dung. Hơn hai năm trước hắn cùng Công Tôn Đại Nương tới nhà hỏi tội, lúc đó Vân Sơ là thiếu niên mảnh khảnh, môi hồng răng trắng, nói thật trong lòng hắn có chút khinh bỉ.
Bây giờ khác hẳn rồi, không chỉ là ngoại hình của gã trở nên cao lớn hơn, mà quan trọng nhất là khí thế y tỏa ra khác hẳn ngày hôm đó, Bùi Hành Kiệm thậm chí có thể cảm nhận được chút sát khí tỏa ra từ gương mặt lúc nào cũng thản nhiên đó. Điều này không làm hắn sợ mà càng phấn khích.
"Muốn xem xem ta còn mấy phần sức lực chứ gì? Vậy cho ngươi toại nguyện ..."
Bùi Hành Kiệm sai bước đi tới, đến giữa chừng, đại kích cầm ngược sau lưng vẽ nửa vòng tròn lớn trên không trung, bổ thẳng xuống Vân Sơ.
Đầu kích nặng, mang theo tiếng gió rít rợn người, xung quanh có tiếng nữ tử ré lên.
Vân Sơ rùn người nghiêng thuẫn tròn, kích bổ mạnh xuống trượt đi, mang theo từng đốm lửa.
Không đợi kích chạm đất, Bùi Hành Kiệm dùng lực eo, đại kích chuyển hướng xoay một vòng, mũi nhọn đầu kích đâm tới.
Vân Sơ tiếp tục giơ thuẫn đỡ, không ngờ Bùi Hành Kiệm xoay cổ tay, phần móc trên kích móc lấy mép thuẫn tròn, kéo thuẫn khỏi Vân Sơ. Vân Sơ nương theo lực đạo bước vài bước, đường đao chém bạt kích đi, vẫn vào thế thủ.
Bùi Hành Kiệm thu kích về:" Sao không tấn công?"
Vân Sơ nhạt giọng nói:" Bước chân của người chưa vững, cho ngươi thêm thời gian để toàn thân thông suốt, khi đó đánh bạnh người mới thấy thú vị."
Không khí xung quanh im ắng hẳn, không ai la hét nữa, tất cả nhìn chằm chằm vào hai đối thủ đang di chuyển chầm chậm thành hình tròn. Người phường Tấn Xương thì trợn muốn rách mắt, hận không thể xông vào đánh chết thứ khốn kiếp kia.
Lý Trị vừa rồi trong tích tắc tưởng chừng cả hai đã đánh tới sống chết, nghe họ nói có vẻ là chưa, hỏi Lý Tích:" Anh công, đánh thế này đã tính là kịch liệt chưa?"
Lý Tích thấp giọng đáp:" Một đang thăm dò, một giữ sức, bệ hạ đợi xem thêm vài hiệp nữa sẽ nhìn ra."
"Hình như có vẻ khác dũng sĩ trong cung quyết đấu."
"Vâng, bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở đâu, một khi đánh thật là sẽ phân thắng bại trong thời gian ngắn, chuẩn xác mà nói thì phân sinh tử ngay lập tức."
Nghe tới hai người này muốn đánh sinh tử, Lý Trị bất giác nắm chặt tay:" Bùi Hành Kiệm vốn nổi danh võ dũng ở Trường An đã lâu, còn Vân Sơ nghe Lương khanh nói, trước kia có vẻ rất thê thảm."
Lý Tích vuốt râu:" Bệ hạ đừng nghe ông ta, năm xưa ông ta thoát khỏi loạn quân còn chẳng bằng Vân Sơ."
Khi hai người đang nhỏ giọng thì thầm thì chợt nghe Vân Sơ quát một tiếng, người ép sát thuẫn bài, bị một cú phạt kích của Bùi Hành Kiệm gạt lên không trung, ai ngờ Vân Sơ như chỉ đợi chiêu này xoay người trên không, Đường đao của y cũng chém xuống như chớp. Bùi Hành Kiệm không kịp thu kích lại, lấy cán kích ra chặt, chỉ nghe ba tiếng "keng" liên tiếp, không ngờ ba nhát đao chém cùng vào một chỗ trên cán.
Một đao chém xuống đều hết sức, khiến Bùi Hành Kiệm mùi đao lại phải lùi lại một bước lớn, bị ép lùi tới sát mép sân mã cầu trông hết sức chật vật.
Thấy huyện úy nhà mình thể hiện thần uy, phường dân phường Tân Xương reo hò kích động, chỉ mong đao sau của huyện úy lấy luôn cái đầu chó của hắn.
Bùi Hành Kiệm đang lảo đảo lùi lại đột nhiên lách người sang bên, Vân Sơ phát hiện sau lưng hắn là tấm biển mã cầu, ở giữa có một cái lỗ. Bùi Hành Kiệm lúc này lùi ra sau tấm biển, đại kích như rắn độc từ cái hố kia đâm ra, đánh thẳng vào chính giữ thuần tròn.
Kình! Một tiếng kêu nặng nề, trầm đục.
Đòn công kích này quá quỷ dị, Vân Sơ vốn đang mượn lực xoay trên không bị đánh văng ra sau, rơi xuống đất loạng choạng lùi lại, tay trái đã có vết máu.
“Cẩn thận!” Đám thiếu nữ trong phương hét lên kinh hãi, có nàng nhắm mắt lại không dám nhìn:
Thế trận đảo chiều bất ngờ, phường dân như gà bị bóp cổ ngưng bặt, tới lượt người kim ngô vệ reo hò, Bùi Hành Kiệm từng là thượng cấp của họ.
Bùi Hành Kiệm thoáng cái như biến thành người khác, đại kích trong tay dùng sức xoay vong, tấm biển mã cầu bị hắn đập tan nát. Không đợi vụn gỗ rơi xuống hắn tựa con trâu đực húc đỗ cán, lần nữa đâm chuẩn xác vào thuẫn của Vân Sơ!
Kình!
Vân Sơ loạng choạng lùi lại, bước chân rõ ràng không vững nữa.
Kình! Kình!
Lại hai nhát liên tiếp, vẫn trúng tâm kích, Bùi Hành Kiệm rõ ràng trả lại ba đao liên tiếp kia của Vân Sơ, nhưng kích nặng hơn nhiều, dù Vân Sơ khéo léo tá lực, mỗi đòn đều làm kích vỡ thêm một mảng.
Tiếng hò reo lên tới cực điểm, Bùi Hành Kiệm đã lấy lại trạng đỉnh cao, hắn dồn sức vào kích thứ tư, muốn đánh nát hoàn toàn thuẫn tròn của Vân Sơ. Không ngờ Vân Sơ xoay thuẫn lồng vào đầu kích, xoay tròn lách qua kích quá dễ đoán vừa rồi, vung đao đâm tới.
Đầu kích mắc vào thuẫn, không còn linh hoạt được nữa, Bùi Hành Kiệm lần nữa dùng cán đao đỡ đòn.
Keng! Keng! Keng!
Vân Sơ hai tay cầm đao, một nhát chém là kèm một tiếng quát, sau ba chiêu liên tiếp tay trái Bùi Hành Kiệm có máu rỉ ra, đại kích trong tay hắn không ngờ bị Vân Sơ chém đứt.
Búi Hánh Kiệm ném đoạn kích gãy về phía Vân Sơ, nhảy lùi ra sau, chém mạnh kích xuống đất, đánh văng cái thuẫn tan nát của Vân Sơ, một tay cầm kích chĩa vào Vân Sơ thách chiến.
Vân Sơ hơi loạng choạng, ba đao liên túc khiến y nhất thời hụt hơi, xoay đao giấu sai cánh tay:" Ngươi muốn mở hội mỹ thực ở Trường An, ta cũng không nói là không đồng ý. Ta có thể chỉ ngươi yếu quyết mở hội, tiền không đủ, ta có thể cho ngươi vay."
Bùi Hành Kiệm gằn giọng:" Đánh bại ta rồi hẵng chỉ ta cách làm việc."
Đúng lúc này một thanh thuẫn tròn từ ngoài sân ném vào, Vân Sơ bắt lấy, nhìn về phía đoàn người Lý Trị, thấy bọn họ vẫn còn hứng trí bừng bừng, nhổ phẹt một bãi nước bọt:" Ngươi muốn đánh, ta tiếp."
Bùi Hành Kiệm cũng đảo mắt nhìn Địch Nhân Kiệt vừa ném thuẫn cho Vân Sơ, gầm lên xông tới.