Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 308 - Q2 - Chương 089: Hội Mỹ Thực Đệ Nhất Thiên Hạ. (12)

Q2 - Chương 089: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (12) Q2 - Chương 089: Hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ. (12)

Lý Trị nhìn Bùi Hành Kiệm vẫn dùng nửa cây kích gãy, trong khi Vân Sơ lại trang bị cái khiến mới thì khó chịu:" Đang quyết chiến lại thay vũ khí, Vân Sơ làm vậy không phải vô sỉ à?"

Lý Tích thở hắt ra:" Bùi Hành Kiệm chọn sai chiến trường rồi."

Lý Trị rất thông mình, nhìn Vân Na đang ra sức vùng vẫy trong lòng Địch Nhân Kiệt, lại nhìn đám phường dân siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm cuộc quyết chiến, cũng hiểu ra phần nào tình thế của Bùi Hành Kiệm, hắn quả thật đang trong tình thế ngặt nghèo:" Nếu như thế chẳng phải bảo Vân Sơ ra lệnh cho phường dân vây công Bùi khanh cũng là hợp lý sao?"

Tô Định Phương chắp tay nói:" Bệ hạ minh xét, Địch Nhân Kiệt là rất thông minh, Vân Sơ phải dùng thuẫn mới đảm bảo được hai người không có thương vong. Nếu không tiếp theo chỉ có thể quyết đấu sinh tử khó dừng tay được. "

Lý Trị ồ một tiếng hiểu ra:" Hay ngăn cản họ, đều là mãnh tướng hiếm có, trẫm không muốn ai có sơ xảy gì.”

Đúng lúc này tình thế trong sân đấu quả nhiên đúng như Tô Định Phương nói, Vân Sơ có lại khiến, như hổ thêm cánh, đối phó với nửa cây kích của Bùi Hành Kiệm càng thềm ung dung. Dùng khiên chắn đại kích, xoay người đá cho Bùi Hành Kiệm hộc máu, Vũ Mị không ngờ kích động bất tri bất giác nắm chặt tay Lý Trị.

Lý Trị lấy làm lạ nhìn nàng, lại nghe keng thêm tiếng nữa, Vân Sơ lại dùng khiên gạt đại kích dần đuối sức của Bùi Hành Kiệm, đá một phát làm Bùi Hành Kiệm lăn hơn một trượng, quát lớn:" Dừng tay!"

Xung quanh ồ lên, không ít người nuối tiếc vì cuộc quyết đấu kịch tính, Địch Nhân Kiệt thở phào, đây là kết quả tốt nhất rồi, nói với Vân Na:” Muội thấy chưa, ta bảo ca ca muội sẽ thắng mà.”

Vân Na vẫn mím chặt môi nhìn chằm chằm Bùi Hành Kiệm, một tay nó cầm sẵn ná:” Lần sau gặp lại, muội bắn chết hắn.”

Bùi Hành Kiệm một tay chống kích xuống đất, cố gắng bò dậy mà không được. Vân Sơ đi tới ngồi trước mặt hắn, y cũng gần kiệt sức rồi, trận chiến này y có quá nhiều lợi thế, so ra vẫn kém tên này một chút, lấy ra miếng cam thảo cho vào miệng nhai:" Định đi Tây Vực thật à?"

"Trong kinh thành có ngươi, ta thấy không thoải mái, không bằng tới Tây Vực cho trời cao đất rộng."

"Làm bách phu trưởng thật sao?"

"Tất nhiên ... Lão tử chỉ làm ba ngày thôi." Bùi Hành Kiệm lấy được sức lực, chống kích đứng lên, thi lễ:" Thần chiến bại muốn tới Tây Vực góp sức."

Lý Trị biết hắn đã quyết ý, phất tay:" Chuẩn!"

Bùi Hành Kiệm tạ ơn, đồng thời cũng chắp tay một vòng, chợt phát hiện Công Tôn Đại Nương, khóe mắt còn giọt nước chưa khô đang bần thần nhìn mình, hắn sải bước đi tới ôm chầm lấy nàng.

Đám đông đều sững sờ vì hành động này của hắn, người Đường tuy hào sảng, nhưng e ngay cả chốn ăn chơi khét tiếng như phường Bình Khang cũng không có chuyện nam nữ ôm nhau trắng trợn thế này.

Công Tôn Đại Nương lúc này cũng chết lặng, cặp mắt quyến rũ như sao trời đang tuôn trào những giọt lệ trong vắt, trên khuôn mặt xinh đẹp vô song tràn ngập bất ngờ, sợ hãi lẫn hạnh phúc vô bờ.

Bùi Hành Kiệm chẳng để ý tới người khác, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng mát lạnh vì nước mắt:" Đợi ta từ Tây Vực về sẽ cưới nàng làm tiểu lão bà."

“Bùi lang …”

Công Tôn Đại Nương còn chưa nói hết, Bùi Hành Kiệm ôm chặt lấy bờ eo thon của nàng, hôn lên cánh môi nàng một cái thật nồng nàn.

Điên rồi, điên rồi! Đó là ý nghĩ của không ít người lúc này, hành động quá to gan của Bùi Hành Kiệm làm tất cả không biết phản ứng thế nào cho phải, bốn bề khoảnh khắc im phăng phắc nhìn vào đôi nam nữ hôn nhau như không biết tới ngày mai.

Đường đường là viên quan ngũ phẩm, cử chỉ, lời ăn tiếng nói đều phải chú ý đến lễ nghi, sao lại hôm hôn nữ nhân trước mặt bao người như thế ... thật sự là... khiến người ta hâm mộ, đó là tiếng lòng thổn thức không ít nam nữ trẻ tuổi.

“Á, muội muốn xem, Địch Béo, thả muội ra …” Vân Na ra sức đấm lên vai Địch Nhân Kiệt ôm nó bỏ chạy:

Tiếng thét của Vân Na làm Lý Trị sực tỉnh lẩm bẩm:" Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?"

……………… …………….

Ngu Tu Dung ngồi trên cái giường rất lớn, mép váy đỏ rực xòe ra như đóa hoa, tay nàng vẫn cầm một quả đẹp đẽ mà kỳ quái bằng mã não.

Vân Sơ nói đây là quả táo (bình quả), báo trước bình an.

Trời đã tối hẳn, Vân Sơ vẫn chưa về, Tử Quyên cứ liên tục ra ngoài thăm dò, lần nào cũng thất vọng quay về.

Tôn bà bà ngồi trên cái ghế nhỏ, người dựa vào khung cửa, ăn kẹo cả đời ăn không hết.

"Cô gia vẫn chưa về." Tử Quyên buồn tủi nói:

Giọng Ngu Tu Dung bình tĩnh từ dưới khăn chùm đầu truyền ra:" Chàng có việc phải làm, chúng ta đợi là được."

"Nhưng hôm nay là ngày lành, chuyện của cô gia không thể đợi làm sau sao? Nô tỳ thấy cô gia không chú tâm."

"Không được nói linh tinh, chàng nhất định sẽ về."

Ngu Tu Dung mắng Tử Quyên xong liền điều chỉnh tư thế ngồi, tiếp tục yên tĩnh chờ đợi, nàng thích đợi, chờ đợi là hạnh phúc, trước giờ Ngu Tu Dung đều rất kiên nhẫn.

Trước mắt là ánh đỏ, giống như ráng chiều, lại giống như thời gian đang vội vã trôi đi.

A nương yêu thương nàng qua đời năm nàng mới tám tuổi, nàng không vì thế mà suy sụp, nàng tin, sẽ còn có người yêu thương nàng hơn.

Quả nhiên sau khi a nương mất, a gia thích nàng hơn gấp bội, cho dù nàng không phải nam tử, a gia vẫn không cưới nữ nhân diêm dúa mà bà mai dẫn tới, cho họ ít tiền rồi đuổi đi.

Ngu Tu Dung đã thấy a gia, a nương sống ân ái bên nhau, nên nàng luôn tin vào tương lai hạnh phúc.

Dù khi nàng 10 tuổi, a gia cũng qua đời, nàng mặc đồ tang quỳ trước mộ a gia a nương, chỉ còn lại một mình, nàng vẫn mạnh mẽ, tin a nương a gia sẽ chúc phúc cho mình.

Đại trạch Ngu thị là nơi không tốt, nên năm 11 tuổi, nàng quyết đoán quay về ngôi nhà cũ kỹ của mình, dùng số tiền ít ỏi a gia để lại, lập nên thư trai, thuê ái người đọc sách chép sách, rồi nàng cũng ngày đêm chép sách.

Tuy rất mệt, cuộc sống nghèo khó, nhưng rất hạnh phúc, rất yên bình.

Năm 14 tuổi, Tôn bà bà nói phải tìm nhà chồng rồi.

Đây vốn không phải là chuyện của một tiểu khuê nữ, phải do a gia, a nương ngày nào đó dẫn một nam tử anh tuấn tới nói với nàng, đây là lương nhân của con.

Nay a gia, a nương ở trong mộ không ra được, Ngu Tu Dung nghe nói ở Long Thủ Nguyên có rất nhiều người tìm được nhân duyên của mình.

Ngu Tu Dung dẫn Tử Quyên, Tôn bà bà đi thử vận may, xem có nhân duyên tìm tới mình không?

Bình Luận (0)
Comment