Ngày hôm đó người đi lên Long Thủ Nguyên rất đông, Tôn bà bà thích chào hỏi người qua lại, con trâu già trong nhà đi quá chậm, Tử Quyên nói, nó đi chậm như thế, đợi tới được Long Thủ Nguyên, phu tế tốt bị người ta cướp hết rồi.
Ngu Tu Dung lại thấy con trâu đi không nhanh không chậm, rất vừa vặn, lang quân thuộc về mình vẫn ở đó, nàng rất có tự tin.
Mấy đứa bé ồn ào ngoài xe trâu, chúng trêu con trâu nhà nàng đi quá chậm, Tử Quyên tức giận cãi nhau với chúng.
Đứa bé đối diện giận rồi, một nữ đồng béo mũm mĩm, mắt lam, tóc vàng nhảy lên xe, đè Từ Quyên dưới mông đánh, còn vén rèm xe nhìn vào.
Nữ đồng mũm mĩm người Tây Vực đó rất vô lễ, nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên vung gậy đập luôn, Ngu Tu Dung đâu dễ bắt nạt như vậy, nàng né được nhát gậy đó, giữ lấy tay nó đánh đen đét lên mông ba cái.
Trẻ con không dạy sẽ hư, nếu gậy này không phải đánh nàng mà đánh người khác thì hậu quả không phải đùa đâu.
Đứa bé đó bị đánh mà chẳng giận, còn vén rèm thò đầu ra ngoài hét:" Ca ca, muội tìm được tẩu tử rồi."
Nó chẳng những hét xong còn ngồi ôm chân nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ sợ nàng chạy mất.
Khi nàng đang vừa thẹn vừa giận, đứa bé đó bị một cánh tay chộp lấy cổ áo xách đi như gà con, rồi một giọng nói dê nghe truyền tới.
"Xá muội nghịch ngợm, quấy nhiễu tiểu nương tử, xin chớ trách."
Đúng lúc đó, xe trâu lắc lư, rèm rung động, đối mắt đen láy xuất hiện.
Dù chỉ thoáng nhìn chốc lát, Ngu Tu Dung đã nghĩ, nếu phu tế mình trông như thế, nhân phẩm mà không có vấn đề gì, có thể tiếp nhận.
Nghĩ lại cảnh gặp nhau kỳ quái cùng ý nghĩ điên khùng của mình khi đó, Ngu Tu Dung không nhịn được cười, làm khăn che mặt rung dữ dỗi.
"Tiểu nương tử đừng khóc, nô tỳ đi tìm cô gia ngay đây." Tử Quyên thấy tiểu nương tử khóc rồi, lòng như lửa đốt, nó cắn răng quyết định đi kéo cô gia về:
"Câm mồm, ai nói ta khóc." Ngu Tu Dung mắng:
Tử Quyên muốn vén khăn che mặt lên xem lại không dám, đành nói với Tôn ma ma:" Bà bà, mau nghĩ cách đi, cô gia không tới thì tiểu nương tử ngồi tới sáng à?"
Tôn bà bà mắng nó:" Thôi nương tử còn sốt ruột hơn chúng ta, cô ấy biết cô gia ở đâu còn không đi gọi, chứng tỏ giờ không phải lúc kéo cô gia về. Đợi đi, cô gia còn muốn thoát thân trở về hơn ngươi đấy."
"Tử Quyên chớ vô lễ, ngồi yên đó cho ta." Bị cắt đứt hồi ức ngọt ngào, Ngu Tu Dung có chút tức giận:
Tử Quyên nằm sóng soài ra tấm thảm dày, làu bàu:" Mọi người đều không suốt ruột, mọi người đều không sốt ruột, nếu cô giá mà không tới thì tha hồ vui."
Ngu Tu Dung mỉm cười, tiếp tục hồi ức chuyện xảy ra sau khi gặp vân Sơ, cả chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Chẳng biết từ lúc nào, nha đầu chết tiệt Tử Quyên đã ngủ mất, Tôn bà bà cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Nến trên đài trang điểm đã cháy quá nửa, nến chảy từng giọt xuống khay, làm cây nến bị bám chặt vào đó.
Đột nhiên một cơn gió lạnh từ ngoài ùa vào, Ngu Tu Dung nghe thấy tiếng thở dốc của Vân Sơ, chắc là chạy về.
"Hoàng đế đi rồi."
Vân Sơ nhỏ giọng giải thích với Ngu Tu Dung, vừa nói vừa đi về phía nàng, không ngờ vấp phải Tử Quyên ngủ lăn quay trên mặt đất, khẽ đá nó một cái:" Mau đi lấy nước cho ta."
Tử Quyên đang ngủ tới chảy cả nước dãi, mở mắt ra nhìn thấy Vân Sơ định hét to, bị Tôn bà bà bịt lấy miệng kéo ra ngoài.
"Vừa rồi ta đánh nhau với Bùi Hành Kiệm một trận, làm toàn thân đầy đất, nàng đợi chút, ta đi rửa ráy sạch sẽ rồi vén khăn cho nàng."
"Ta vốn dùng kế cầm chân Bùi Hành Kiệm, đợi hắn tỉnh rượu chuốc cho hắn vài vò, thách hắn làm được gì, không ngờ hoàng đế tới, làm hỏng hết kế hoạch của ta."
"Ta mà không tới thì nàng định cứ ngồi mãi thế à? Không định xuống giường đi lại chút sao?"
"Nếu nàng đói thì ăn chút gì đó lót dạ, hai chúng ta một cô nhi, một cô nữ ghép thành đôi, không cần chú ý nhiều ..."
Nghe trượng phu áy náy lải nhải luôn mồm, trái tim Ngu Tu Dung lần nữa bị mật ngọt lấp đầy.
Tư Quyên chạy vào bê thro một chậu nước ấm, Vân Sơ rửa thật sạch tay, lấy khăn lau khô, ném cái đòn cân Tử Quyên đưa cho, trực tiếp dùng tay vén khăn che đầu Vân Sơ.
Mỹ nhân phải ngắm nhìn dưới ánh nến mới là chính xác nhất.
Gò má trắng trẻo dưới ánh nến nhuộm thêm lớp đỏ ửng, một ánh mắt cũng sinh vô số phong tình.
Ngu Tu Dung mỉm cười nhìn nam tử vén khăn cho mình, tân nương xinh đẹp như hoa như ngọc, tân lang thì lại nhếch nhác thê thảm.
Tóc thì tuột ra mấy lọn, buông thõng xuống mặt, khóe mắt tím, áo gấm màu đỏ sậm rách mấy chỗ, cánh tay trái có vết máu.
Nàng vốn muốn hỏi Vân Sơ bị thương có nghiêm trọng không, lời ra khỏi miệng lại là:" Chàng có thắng không?"
Vân Sơ cười to kiêu ngạo nói:" Luận tới võ nghệ, ta thua Bùi Hành Kiệm một bậc, nhưng ta chuẩn bị tốt hơn hắn, cho nên cơ hội duy nhất để hắn đánh bại ta đã qua hai năm trước rồi, ta thắng!"
Ngu Tu Dung quỳ trên giường, ôm mặt Vân Sơ kiểm tra thương thế, ánh mắt ôn nhu, Vân Sơ định đưa tay lên vuốt má nàng chợt phát hiện một đôi mắt tròn xoe đang nhìn hai bọn họ chằm chằm, bực mình nói:"Có phải ngươi nên ra ngoài rồi không?"
Tử Quyên đang định nói gì đó bị lời của cô gia làm đau lòng, hừ một tiếng ra ngoài, Tôn bà bà rất chu đáo đóng cửa lại.
Vân Sơ nóng lòng ôm ngay Ngu Tu Dung vào lòng, Ngu Tu Dung yêu kiều nói:" Tay chàng bị thương đấy."
"Bị thương ngoài da ấy mà, không sao."
"Có nên tắm không, toàn thân chàng toàn mồ hôi thôi."
"Tên đã lên dây, lúc này nàng lại bảo ta đi tăm à? ... Í, nàng quấn lụa lên ngực làm gì thế?"
"Phồng lên không đẹp, làm việc cũng bất tiện."
"Nói năng linh tinh, sau này không cho quấn ngực."
Ngũ Tu Dung nằm trên chăn gầm đỏ rực, mái tóc đen tuyền tú lệ xoã tán loạn trên cần cổ mịn màng và bờ vai trơn truột của nàng, trải nửa chiếc giường, đẹp tới kinh tâm động phách. Thân thể trắng như tuyết hoàn toàn trình hiện trước mặt Vân Sơ, cặp nhũ hoa che giấu mười mấy năm trời hình dáng ưu mỹ, căng tròn vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ.
Vân Sơ di dại nhìn nàng, hô hấp như ngừng lại.
Ngu Tu Dung thẹn thùng quay mặt sang bên, nhưng tay giang ra, Vân Sơ cúi xuống ngủi hương thơm trên người nang, bốn mắt nhìn nhau, Ngu Tu Dung khẽ hỏi:" Thiếp đẹp không?"
Vân Sơ nuốt nước bọt gật đầu.
Ngu Tu Dung vùi đầu vào lòng y, thủ thỉ:" Của chàng hết đấy."
(*) Mình biên chương hôm nay trong tình trạng bị cái răng ngu hành hạ, nếu để sót chính tả, mọi người thông cảm.