Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 310 - Q2 - Chương 091: Có Lão Bà Rồi, Lười Thôi.

Q2 - Chương 091: Có lão bà rồi, lười thôi. Q2 - Chương 091: Có lão bà rồi, lười thôi.

Vân Na chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước phòng ngủ của ca ca, trước kia phòng ca ca không bao giờ khóa, vậy mà hôm nay khóa mất rồi. Không chỉ khóa thôi đâu, tựa hồ còn dùng cả then cài nữa.

Nó muốn nhìn tân tẩu tẩu mà.

Thôi nương tử mấy lần muốn kéo Vân Na đi mà không được, đứa bé này bây giờ khỏe lắm.

"Tiểu nương tử mà cứ canh cửa thế này, sau này đừng mong có tiểu chất tử, tiểu chất nữ." Thôi nương tử thấy Vân Na không chịu đi thì lên tiếng uy hiếp:

"Đừng tưởng ta không biết, tiểu chất từ, tiểu chất nữ cất trong bụng tẩu tẩu." Vân Na nghênh mặt lên:

Thôi nương tử thấy một đống những cái đầu thập thò ở ngã rẽ, ở hành lang, đợi xem náo nhiệt, giận cá chém thớt rống lên:" Các ngươi không có việc gì làm à? Không có việc gì thì tới nhà ăn làm phụ bếp, một ngày phải nấu mấy vạn cân cơm đấy."

Phó phụ trong nhà tất nhiên không muốn tới nhà ăn lớn nấu cơm, xới cơm, đó không phải công việc tốt, chưa nói bị khói hun, lại còn nóng muốn chết.

"Chúng ta có nên dậy rồi không?" Ngu Tu Dung nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài từ trong lòng Vân Sơ nhô đầu lên hỏi nhỏ:

Vân Sơ dùng cánh tay siết chặt nàng không động đậy được:" Dậy làm cái gì, trong nhà làm gì có trưởng bối để nàng đi pha trà, nếu nàng dậy rồi thì chúng ta làm việc khác đi."

Ngu Tu Dung vừa mới cảm thụ bàn tay Vân Sơ không ngoan ngoãn, vừa thẹn vừa sợ, vội vàng dùng sức đẩy y ra:" Không được, lần nữa là thiếp chết đấy."

"Yên tâm, không chết đâu, tối đa là ngất xỉu thôi."

"Chàng muốn lấy mạng thiếp ..."

"Ai bảo nàng xinh đẹp thế này, làm sao người ta chịu nổi, lần này ta nhất định sẽ nhẹ nhàng."

Thế là khi Ngu Tu Dung bắt đầu sửa sang lại bề ngoài thì đã là trưa rồi, người một mực từ chối thì tinh thần ngời ngời, người trên giường hung hăng như thú dữ thì giờ ngủ như lợn chết.

Thôi nương tử và Tôn bà bà đi vào, kệ Vân Sơ nằm trên giường ngủ say tít, lấy một thứ trên giường rồi hớn hở ra ngoài.

Ngu Tu Dung cũng nhìn thấy, gương mặt trắng trẻo nhuộm một màu phớt hồng, ngay lập tức nàng đổi sang gương mặt nghiêm nghị của chủ mẫu.

Hôm nay Thôi nương tử và Lưu Nghĩa sẽ tới bái kiến nàng, thiếp đã gửi từ hôm qua, sau ngày hôm nay thân phận của họ không phải là gia phó theo ý nghĩa nghiêm khắc của nó, mà là --- Gia thần.

Có thân phận này, vận mệnh của họ sẽ gắn chặt lấy Vân gia, không chia tách nữa.

Đây là một lễ nghi rất quan trọng, với Vân gia mà nói đây là lần đầu.

Thời gian rất khẩn trương rồi mà người kia không chịu rời giường, so với hôm qua hùng hổ dũng mãnh, thực sự chênh lệch quá lớn.

Tới khi gia phó bày xong hương án, Vân Sơ mới mang bộ mặt hậm hực bị Ngu Tu Dung kéo tới bên hương án ngồi xuống.

Vân Sơ quay đầu nhìn phát hiện sau cái bàn bày bài vị, bên trên chỉ có vài chữ linh bài liệt tổ liệt tông Vân thị, hơn nữa duy nhất có một cái, trông rất chán đời.

Thôi nương tử và Lưu Nghĩa ăn mặc rất long trọng, áo rộng thùng thình, ống tay quét đất, lại còn một xoa phấn trắng, một xoa phấn đỏ, trông như Hắc Bạch Vô Thường, làm con báo heo thích nằm trên mái nhà nhìn thấy một cái là chạy biên mất.

Vân Sơ và Ngu Tu Dung thì ngồi hai bên hương án trông rất giống môn thần.

Hai người đó hành lễ như vũ đạo, Vân Sơ nhìn mà mặt mày lơ ngơ, Ngu Tu Dung nói rất nhiều lời mà y không hiểu, y chỉ hiểu Thôi nương tử và Lưu Nghĩa đáp:" Vâng!"

Từ đầu tới cuối Vân Sơ trừ tiếp nhận hai người họ quỳ bái ra thì chẳng có tích sự gì hết, chẳng cần làm, y có lão bà rồi, có thể lười rồi, sau này có thể làm bộ mặt nghiêm nghị nói, có việc gì, tìm phu nhân.

Sau đó Vân gia có thêm hai gia thần, đừng coi thường địa vị họ giờ đây khác hẳn nô phó bình thường, nếu ngày nào đó Vân gia bị chém cả nhà, những nô phó khác bị đem bán, còn hai người họ được vinh dự bêu đầu cùng.

Nhìn Ngu Tu Dung lấy cuốn sách vô cùng hoa lệ viết cái gì đó, Vân Sơ sán tới, phát hiện ra, thứ đó không ngờ là gia phổ.

Gia phổ của Vân gia đơn giản hết hồn, trực hệ chỉ có hai người là Vân Sơ và Vân Na, bên trái Vân Sơ có nét gạch ngang, đầu kia viết nguyên phối Vân Ngu thị.

Rồi bên phải tên Vân Sơ có nét ngang, cuối nét gạch là Lưu Nghĩa và Thôi nương tử.

Sau khi cử hành xong nghi thức, Thôi nương tử và Lưu Nghĩa cơ bản là không biết cười nữa, toàn thân mang đầy cảm giác sứ mạng, trông càng giống Hắc Bạch Vô Thường sắp đi câu hồn người ta.

Trong mắt họ bây giờ đám phó phó, phó dịch như gà vịt.

Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh thăm thẳm, tháp Đại Nhạn vẫn đứng sừng sững, cơn gió thối không còn chút hơi nóng nào nữa, thổi lên da thịt mát mẻ dễ chịu ... Vân Sơ rất muốn về ngủ.

Bây giờ y chỉ muốn ngủ thôi, cả cơm cũng không muốn ăn.

Miễn cưỡng xem sổ sách Lưu Nghĩa mang tới, Vân Sơ trừ thở dài ra không biểu thị gì khác, vì ngày hôm qua lỗ tới 129 quan tiền.

Nguyên do chỉ có một, đó là vì Lý Trị thẻ trúc một cách bừa bãi gây ra, hắn không chỉ tiêu sạch hết lợi nhuận một ngày còn gây ra khoản lỗ lớn như thế.

Cái giá cho mặt rồng vui sướng thực sự quá đắt.

Thiệt hại hắn gây ra không chỉ có thế, một mỹ nhân biểu diễn tạp kỹ vô cùng được yêu thích, vì biểu hiện trước mặt hoàng đế mà ngã gãy chân. Một vũ cơ vì khoe eo liễu của mình làm gãy một cái xương sườn, còn một mỹ nữ nữa, vì tên khốn kiếp ném phi đao muốn thể hiện bản lĩnh ném nhiều phi đao một lúc, một cái cắm vào đùi nàng, chỉ lệch một tấc nữa thôi là khỏi làm nữ nhân.

Ngu Tu Dung thành nữ chủ nhân, nên hôm nay phát lượng lớn tiền thưởng cho nha hoàn, phó phụ trong nhà.

Ai nấy đeo cái túi tiền nặng trĩu ở hông, leng keng chạy đi, không sợ tụt quần.

Vừa mới thành vợ người, Ngu Tu Dung hành động có chút bất tiện, chẳng biết nàng có giả vờ không, chứ hôm qua trừ lúc mới đầu ra, về sau nàng nhiệt tình chủ động lắm.

Vân Sơ nằm ngả trên cái ghế tựa nhìn dưới mái hiên, giờ không có phân chim én rơi lên người nữa, cho nên y có thể đắc ý há mồm ra nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay còn tái chiến, chưa bõ thèm đâu.

Con báo Đại Phì trông có vẻ cô độc, Vân Na chẳng hiểu sao cũng thế, sáng còn hoạt bát như thế giờ một trái một phải nằm ở ghế tựa bên Vân Sơ, không muốn nói gì.

Bình Luận (0)
Comment