Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 311 - Q2 - Chương 092: Trừ Tiền Ra Chẳng Còn Gì.

Q2 - Chương 092: Trừ tiền ra chẳng còn gì. Q2 - Chương 092: Trừ tiền ra chẳng còn gì.

Công Tôn Đại Nương hổ thẹn không dám ra ngoài, thấy người khác thì cúi gằm mặt, thẹn thò hơn cả người mới trải chuyện đời như Ngu Tu Dung.

Tối qua nụ hôn kinh thiên động địa của Bùi Hành Kiệm đã thành tin đồn truyền bá hung mãnh nhất Trường An.

Những lời chỉ trích nhiều tới mức sợ là Bùi Hành Kiệm dùng hết nước nam hải cũng chẳng rửa sạch được.

Một đại thần, không ngờ ngang nhiên muốn cưới một kỹ tử làm thiếp thất, đây là chuyện chưa từng có ở Trường An.

Mặc dù trong dân gian hay lan truyền chuyện hoa khôi giáo phường gả cho tài tử, hai người tình cảm vững hơn vàng, rốt cuộc kỹ tử nào có vận may đó thì chẳng ai biết.

Thứ đó nhìn một cái biết ngay là mộng đẹp đó đám kỹ tử tự vẽ ra, sau đó mượn nhân vật nào đó để truyền đi.

Nhớ năm xưa câu chuyện Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ đã khiến người người cho rằng đạo đức của ông có thiếu xót, ngay cả khi chết, thụy hiệu không tốt nhất.

Hành vi lần này của Bùi Hành Kiệm cơ bản đã chấm dứt mong muốn thành đệ nhất võ tướng Đại Đường rồi, hắn đi Tây Vực thực sự là đập nồi dìm thuyền, đánh cược mọi thứ.

Nếu như lần này hắn đi Tây Vực mà không giành được quân công vô thượng, e là nhận lấy vô số lời chế giễu.

"Nam nhân đó dùng mạng để yêu cô." Khi Công Tôn Đại Nương tới tìm Vân Sơ, hi vọng y góp ý cho mình, Vân Sơ nói thế, y còn có thể nói gì khác đây, bảo tên đó chẳng qua là nhất thời kích động, cô nên tỉnh táo đừng tin hắn à:

Kỳ thực đó chỉ là cái cớ của Công Tôn Đại Nương, nhìn nàng chân còn chẳng khép chặt như thường ngày, ai chẳng biết là chuyện gì.

Giờ ấy à, đừng nói lão bà Bùi Hành Kiệm đánh nàng, Bùi Hành Kiệm đối xử với nàng không tốt, chỉ cần tên đó ngoắc ngoắc ngón tay là nàng sẽ chạy tới ngay, dựa vào lòng hắn như con chim nhỏ, bảo làm gì làm nấy.

Cho dù biết rõ là vào nhà Bùi Hành Kiệm, nàng nhất định bị lão bà của hắn đánh chết, nàng vẫn oai phong lẫm liệt đi vào.

Nghe rất ti tiện, thế nhưng dù là Ngu Tu Dung cũng cho rằng đó là thành công lớn nhất trong cuộc đời Công Tôn Đại Nương.

Công Tôn Đại Nương càng thành nhân vật trong câu chuyện ái tính vĩ đại phường Bình Khang lan truyền ngàn năm, là sự khích lệ tinh thần cho nữ tử nơi đó --- Chỉ cần gặp được hữu tình lang là cuộc đời có hi vọng.

Ở Đại Đường kết cục tốt nhất của một kỹ tử chính là gả cho thương nhân làm tiểu thiếp, loại tiểu thiếp mà không khéo bị thương nhân lần nào đó làm ăn, đem luôn thành hàng hóa bán đi.

Nói ra thì Bùi Hành Kiệm dám nói những lời ấy trước mặt phu phụ hoàng đế, đúng là không thẹn mỹ danh của Bùi đại tướng quân.

Ngu Tu Dung lắc eo đi qua trước mặt y, cả Vân Sơ, Vân Na, con báo đều nhìn chằm chằm vào mông nàng.

Khi Ngu Tu Dung lần nữa đi qua, ba cái đầu lại đồng loạt di chuyển theo thần hình của nàng.

Chỉ là Vân Sơ thì nhìn thân thể đầy đặn giấu dưới váy làm người ta rung rinh. Vân Na muốn biết tiểu chất tử, tiểu chất nữ của nó bị tẩu tử giấu ở đâu, khi nào có thể sinh ra chơi với đó ... Còn con báo thì nhìn khay đồ cúng của Ngu Tu Dung.

Vân Sơ há mồm ngáp thật to, úp ngược cuốn sách lên mặt, chuẩn bị đầy đủ tinh thần, tối còn tái chiến, còn hội ẩm thực ngoài kia vẫn tưng bừng diễn ra thì ai thèm quan tâm nữa.

Lão tử có lão bà rồi đấy.

Hội mỹ thực thiên hạ của phường Tấn Xương không bị hoàng đế phá rối rốt cuộc kéo màn vào ngày thứ bảy đúng như kế hoạch khiến không ít người vẫn còn nuối tiếc.

Trong bảy ngày tiếp đãi mười sáu vạn ba nghìn bảy trăm du khách, tiêu hao hơn 28 vạn cân lương thực, 5600 con lợn, 2 vạn cân cá, 265 con cừu, 3 con trâu. Còn đậu hũ, trứng gà, trứng vịt, rau xanh nhiều không kể xiết.

Nhà mình kiếm được bao tiền, Vân Sơ không để ý, y để ý là bách tính huyện Vạn Niên bán những thứ đó kiếm được bao nhiêu tiền.

Từ trong lời Ngô hộ tào biết được, sau hội mỹ thực đã tiêu hao hết hàng hóa tích trữ bao năm của huyện Vạn Niên. Có thể nói thế này, hiện trong nhà bách tính huyện Van Niên, trừ khẩu lương ra thì cái gì bán được đã bán hết rồi.

Vân Sơ xem sổ sách xong thì thở dài:" Như vậy rất nguy hiểm."

Tình trạng này giống một câu đời sau, huyện Vạn Niên giờ nghèo tới mức trừ tiền ra thì chẳng có gì cả.

Ngô hộ tào cười híp cả mắt:" Nói cho cùng thì là bách tính có được lợi ích, tiền ở trong tay, giờ từ từ tích góp gia nghiệp là được. Lợn, gà, vịt có thể tự nuôi, lương thực thì tiếp tục trồng, nếu mỗi năm đều có thịnh hội thế này, lo gì huyện Vạn Niên không giàu."

Vân Sơ lắc đầu:" Song tích trữ ít đi, năng lực chống lại thiên tai suy giảm, nếu năm sau bị mất mùa, cuộc sống bách tính huyện Vạn Niên sẽ thê thảm nhất."

Ngô hộ tào vẫn cười:" Năm nay mưa thuận gió hòa, năm sau cũng mưa thuận gió hòa."

"Loại lời này tốt nhất ngươi nói ít thôi, từ bây giờ ta đã thấy sợ rồi đấy, chưa nói năm sau chúng ta sẽ trồng bông quy mô lớn, đất trồng lương thực càng ít hơn."

"Việc tu sửa thủy lợi đã hoàn thành, rửa đất nhiễm phèn tiến hành hơn nửa. Thêm vào năm nay gia súc gia cầm bán được giá tốt, bách tính bắt đầu tự phát khai hoang ..."

"Khoan! Khoan!" Vân Sơ vội vàng cắt lời hắn:" Huyện Vạn Niên ta còn có đất hoang để khai khẩn à?"

Ngô hộ tào vội đi tới giá sách, tìm kiếm một hồi lấy ra văn thư:" Đây ạ, công trường Đại Minh Cung, công trường vương trạch phường Long Khánh định xây, nay đều để không, có thể cố vũ bách tính tới đó khai khẩn."

"Còn cả đất đai bên Khúc Giang, Thượng Lâm Uyển cũng có thể cổ vũ bách tính tích cực canh tác, cùng lắm nộp thuế cho hoàng gia là được."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Nói thế là nông hộ có thể canh tác trên đất đai của hoàng gia?"

Ngô hộ tào tới gần hơn, chỉ bản đồ, nói nhỏ:" Đúng ạ, nếu quan viên đại thần đụng vào đất đai hoàng gia thì là tội chết, bách tính tranh thủ đất hoang trồng ít hoa màu cây cối thì cối thì không sao, lâu nay mọi người đều ngầm hiểu như thế."

"Theo ý thuộc hạ, có thể chia trồng bông ra làm hai bộ phận, một là trồng ở đất nhiễm phèn, một trồng những nơi thuộc hạ vừa nói."

"Như thế sẽ không ảnh hưởng nhiều diện tích lương thực lẫn đại kế trồng bông của chúng ta."

Nếu thế thì còn gì bằng, Vân Sơ cẩn thận hỏi:" Không cần báo với thiếu phủ chứ?"

"Không cần ạ, quản lý đất đai là việc của huyện Vạn Niên, thiếu giám phủ không có tư cách quản tới chúng ta."

Vân Sơ gật gù, quan viên bây giờ so với thời của y thì hữu dụng hơn nhiều, ngay cả Ngô hộ tào giờ cũng thành quan viên tốt một lòng vì dân rồi.

Bình Luận (0)
Comment