Tuy còn chưa xem sổ sách do trướng phòng báo lên, nhưng mấy ngày qua Lưu Nghĩa vì tích cực thể hiện với Ngu Tu Dung nên ngày ngày tới báo cáo doanh thu, dựa vào đó Vân Sơ ước tính, sau đại hội mỹ thực này, có thể thu về chừng ba nghìn quan, hào phóng phất tay:" Lấy ra 2000 quan, dựa theo quan chức lớn nhỏ, cùng với mức độ góp sức, phân phối cho mọi người. Ta và huyện lệnh, huyền thừa, chủ bạ thì không cần."
Ngô hộ tào run tay, hoan hỉ hỏi:" Có công khai không ạ?"
Vân Sơ nheo mắt nhìn hắn:" Đương nhiên là cần, mỗi người được bao nhiêu phải công bố trên bảng, đây là tiền sạch sẽ, mang về cưới tức phụ đảm bảo cưới được hiền thê lương mẫu. Sau này bớt lấy tiền thiếu lương tâm đi, nghĩ cách để bách tính giàu có, ta tuy không thể tăng thêm bổng lộc cho các ngươi, nhưng tiền vất vả thì có."
Ngô hộ tào nghe lời huyện úy, bái tạ không thôi, sau đó tinh thần bội phần rời đi.
Thời gian trước, quan viên trong huyện nha ai cũng nghĩ rằng huyện úy là một người chỉ biết lột da rút xương. Không ngờ rằng vừa làm tốt việc có ngay khoản thưởng tận 2000 quan rồi, cả nhà môn tính cả tạp dịch chưa tới 500 người, thêm vào mấy vị thường ngày lấy phần lớn bỏ đi, theo chức vị mà tính, hộ tào hắn phải được trên 100 quan.
Có tiền thanh bạch để cầm, ai còn lấy thứ tiền thiếu lương tâm đúng là tự tìm đường chết.
Bên tai nghe khắp nơi trong huyện nha reo hò, Vân Sơ mỉm cười, thu dọn văn thư, nhường không gian cho bọn họ ăn mừng, thời gian qua y biết ai nấy áp lực rất lớn. Vân Sơ được Trương Giáp tháp tùng, tới công trường phường Quang Phúc. Hôm nay đợt nhà đầu tiên có thể bàn giao.
Vừa tới công trường thì thấy nơi này người đông nghìn nghịt.
Vân Sơ thoáng cái cảm giác mình quay về hội mỹ thực, tai ù đi vì đủ mọi loại âm thanh hỗn tạp.
Được cái mọi người nhìn thấy Vân huyện úy tới thì đều dạt sang nhường đường, ai nấy mặt tươi hơn hớn.
Vân Sơ tới trước sáu căn nhà hai tầng đã hoàn thành, mày nhíu chặt, con mẹ nó chứ, đây đâu phải nhà có thể bàn giao, trong mắt y còn chưa thể gọi là hàng bán thành phẩm.
Nói một cách chuẩn xác thì tường ngoài toàn là gạch từ trên xuống dưới, đi vào trong phòng, bên trong cũng thế, tường thô đất thô. Giữa nền nhà gỗ còn có khe hở nhét được cả ngon tay, cửa sổ rất nhỏ, dù là là buổi sáng, trong phòng rất tối tăm.
Đợi khi có người vào ở, cái cửa sổ này dán giấy hoặc phủ vải lên, loại nhà này còn ở được à?
Trước kia mình thiết kế đâu phải như thế.
Đốc công thấy huyện úy nhìn chằm chằm vào cửa sổ, vội tới giải thích:" Không phải là tiểu nhân tự ý sửa đổi, mà là chủ hộ yêu cầu. Chu Tam Lang, ngươi tới đây nói rõ ràng với huyện úy đi."
Một hán tử co đầu rụt cổ đi tới nói:" Không phải lỗi của đốc công đâu ạ, là do tiểu nhân yêu cầu, cửa sổ lớn mùa đông sẽ lạnh."
Vân Sơ nổi giận:" Ngươi không sợ mùa hè chết ngốt à?"
Chu Tam Lang cười thật thà:" Nóng thì mặc ít một chút là được, chỉ cần mùa đông không lạnh là đủ rồi."
Vân Sơ tức tới không buồn nói nữa:" Nếu ngươi đã hài lòng thì in dấu tay vào thư xác nhận đi. Nhà này do đích thân ngươi giám sát xây dựng, sau này có đổ, có sập có vấn đề gì không liên quan tới người khác."
Chu Tam Lang tựa hồ bị xúc phạm ghê lắm, gân cổ lên:" Nhà tốt thế này làm sao đổ, làm sao sập được. Thư xác nhận đâu, tiểu nhân đi ấn tay nhận phòng, dù sập chết cả nhà, tiểu nhân cũng không kêu oan."
Nhìn Chu Tam Lang hùng hổ in dấu tay lên thư xác nhận, phường chính cũng in dấu tay mình lên, viết tên, một bản Chu Tam Lang giữ, bản còn lại lưu trữ ở huyện nha huyện Vạn Niên.
Các hộ khác hết sức hài lòng, vui vẻ in dấu tay, hớn hở vào nhà mình, nhìn đông sờ tây, từ giờ trở đi, cái nhà này của mình rồi, dù ông trời tới cũng là của mình. Nhà gạch hai tầng hẳn hoi, truyền tới đời con đời cháu cũng được, yên tâm rồi, chết cũng không lo nữa, ai nấy vui mừng.
Chỉ có cái nhà không chú ý để công tượng làm nứt mấy viên gạch là cả nhà mặt u ám, nhìn từ vết thương mặt chủ nhà giám sát xây nhà mà nói, thời gian qua hắn chịu không ít đau khổ.
Khi hắn ấn dấu tay lên thư xác nhận, đường đường hán tử bảy thước, ngồi bên nhà của mình ôm đầu khóc như trẻ lạc mẹ.
Chẳng ai thương hại, còn bảo người nhà mình, đừng có lười gây ra sai lầm.
Đã có sáu nhà lấy được nhà mới rồi, chuyện này trấn an cực lớn những người khác, năm căn nhà của người Thổ Cốc Hồn xây xong quá nửa, mười ngày nữa thôi là có thể nhận nhà rồi.
Vân Sơ gặp được một người trẻ tuổi tên Thác Bạc Viễn, nếu hắn không tự giới thiệu, Vân Sơ còn chẳng nhận ra hắn là người Thổ Cốc Hồn, vì từ ngoại hình, cách ăn mặc tới nói chuyện chẳng khác gì với người Đường.
Thái độ của hắn với Vân Sơ rất cung kính nhưng lãnh đạm, hẳn vì Vân Sơ ép người Thổ Cốc Hồn khác quay về tìm ly ngưu.
Vân Sơ không so đo với hắn, dặn đốc công tăng tốc xây dựng, phải bàn giao nhà cho họ trước khi tuyết đổ xuống.
Làm Xong những việc đó, Vân Sơ đứng ở đầu đường nhìn phường Quang Phúc, vốn là chỉ xây lại số nhà bị cháy, giờ nhà bị rỡ ngày một nhiều rồi.
Nhìn nhà mình bị rỡ thành đống đất, chẳng ai buồn, chỉ có đám trẻ con chưa hiểu là khóc tu tu, sau đó bị cha mẹ đánh một trận, thế là khóc càng nhiệt tình.
Người trẻ tuổi bán bánh đưa cái bánh kẹp thịt còn nóng hổi cho Vân Sơ:" Chỉ vài ba năm nữa thôi, phường Quang Phúc sẽ thành cái phường hoàn toàn mới rồi.
Vân Sơ quay đầu lại, không thấy lão bà cho con bú của hắn đâu, cắn miếng bánh hỏi:" Sau này ngươi không cần lo ta nhìn lão bà của ngươi nữa."
Người trẻ tuổi rống lên:" Nàng đã sinh hai đứa con rồi, ngài vẫn nhớ à?"
Vân Sơ cười ha hả:" Mấy ngày trước ta thành thân rồi, lão bà của ta xinh đẹp hơn lão bà của ngươi nhiều."
Người trẻ tuổi làu bàu gì đó, có vẻ không tin, nếu lão bà Vân Sơ xinh đẹp hơn, sao còn nhớ tới lão bà của hắn.
Vân Sơ thích nói chuyện linh tinh với chàng trai bán bánh:" Phải rồi, lần trước nhà ngươi đã phá, ngươi làm ăn ở đâu? Lần này xây nhà hơn 200 hộ, mất nửa năm mới xong."
"Vẫn trong phường ạ, làm ăn thì chỗ quen là tốt nhất, bớt việc."
"Ngươi thấy trong huyện gần đây có thay đổi gì không?"
"Tốt lên ạ, ác bá ít đi, nha dịch, người bất lương tới nhiều hơn, những người đó trông rất hung dữ, nhưng mua bánh biết trả tiền, chỉ là chê tiểu nhân cho ít thịt quá." Chàng trai bán bánh hào hứng kể:
Vân Sơ ăn hết bánh, vốc vụn trong tay đổ vào mồm, phủi tay nói:" Chuyện ta bán xương người lấy tiền truyền khắp Trường An rồi chứ?"
Người trẻ tuổi gật đầu:" Nghe nói hai nhà đó rất đáng thương."
Vân Sơ liếc mắt qua: "Vậy ta làm thế là sai?"
"Tiểu nhân không biết." Chàng trai nói thế nhưng rõ ràng giữ khoảng cách với y, nụ cười không thật thà như trước: