Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 313 - Q2 - Chương 094: Hai Cuộc Chia Ly.

Q2 - Chương 094: Hai cuộc chia ly. Q2 - Chương 094: Hai cuộc chia ly.

Vân Sơ không giải thích hành vi của mình, thực ra không cần, người Đường tiếp nhận chuyện kẻ tạo phản bị tru di cửu tộc, lại không tiếp nhận kẻ vì tham ô chút tiền tài lại không được nhập thổ vi an.

Vì thế y trừng trị tham quan ô lại hại dân, lại bị mang tiếng khốc lại.

Thái độ của mọi người với y là sợ hãi nhiều hơn yêu quý.

Có điều đó chính là điều Vân Sơ cần.

Vân Sơ đứng lên, sờ đầu người bán bánh xoay người đi, sau này y sẽ không tới đây ăn bánh nữa, vì tên đó không đòi tiền bánh như mọi khi, cái bánh này thành hối lộ, quan hệ của họ không giống như trước nữa.

Mang theo chút cảm xúc về tới nhà lại thấy Địch Nhân Kiệt đang dùng túi lớn của hắn lấy trà của mình, hắn chuẩn bị mang rất nhiều trà về quê, hành vi của hắn làm Vân Sơ liên tưởng tới con chuột hamster béo múp tham lam.

"Lấy nhiều chút, ngươi hay thức khuya, cần thứ này lấy tinh thần."

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Thực ra ta chẳng thích uống thứ nước trà nhạt này, nhất là lá trà của ngươi nở ra trong nước, người ta cho rằng ta không có tiền uống trà, nên phải uống lá cây."

Vân Sơ không hiểu:" Sao ngươi còn lấy nhiều trà thế?"

Địch Nhân Kiệt do dự một chút rồi nói:" Có một lần ta cho hoa tiêu, bát giác, muối vào trà của ngươi định uống đêm, sau đó đánh rơi quả trứng gà vào bát, cả đêm ta lại quên mất. Sáng hôm sau thức dậy phát hiện ra, ta tiếc quả trứng nên lấy ra ăn, phát hiện nó có mùi thơ của trà, hoa tiêu rất đặc thù. Thế là ta thử dùng công thức đó nấu ít trứng, liền làm ra được một món ngon."

"Sắp ly biệt, ta không có gì hay tặng ngươi, tặng phối phương này, huynh đệ với nhau, đừng khách khí."

Thấy Địch Nhân Kiệt rộng rãi như thế, Vân Sơ cảm khái vô cùng, không biết báo đáp ý tốt vị huynh đệ này thế nào:" Trứng lá trà làm tốt sẽ là vụ kinh doanh lợi nhuận đấy."

Địch Nhân Kiệt cười:" Ta biết, nên mới cho ngươi, dù sao ngươi bán trứng lá trà ở Trường An, còn ta bán ở Tịnh Châu, đều lợi."

"Hay là mang thêm nhiều thứ về hơn, dù sao ngươi sắp đại hôn, giữ mình như giữ ngọc nhiều năm, thật hiếm có."

"Thôi, không cần, ta đi đây." Địch Nhân Kiệt vác cái bọc siêu lớn từ Vân gia ra, vẫn khách khí từ chối Vân Sơ, không muốn y tốn kém thêm vì mình:" Này, không viết một bài thơ từ biệt tặng ta à?"

"Ta còn định tiễn ngươi tới trường đình mà." Vân Sơ ngạc nhiên:

"Nóng lòng về nhà, chuẩn bị cưỡi ngựa đi một mình, nhanh chút mười ngày sau về tới nhà rồi." Địch Nhân Kiệt đấm ngực Vân Sơ:" Sẽ còn gặp lại."

Vân Sơ vất vả nâng Địch Nhân Kiệt lên ngựa, tên này béo quá, lên ngựa rất vất vả, khổ cho cả người lẫn ngựa.

Địch Nhân Kiệt vẫy tay:" Về đi."

Vân Sơ cũng vây tay:" Ta nhìn ngươi đi."

Địch Nhân Kiệt thúc chiến mã dẫm lên con đường lát đá của phường, vó ngựa lọc cọc đi về phía trước, được một quãng chợt nghe tiếng ca của Vân Sơ.

Ngàn dặm vàng mây nhạt ánh hồng,

Nhạn xuôi gió bấc tuyết từng không

Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!

Thiên hạ có ai chẳng biết chàng!

"Nhớ nhé, bài thơ này tên là Biệt Địch Đại."

Địch Nhân Kiệt không quay đầu, hắn lo nếu như mình quay lại để Vân Sơ nhìn thấy ánh lệ, sẽ bị y cười cả đời.

Địch Nhân Kiệt đi rồi, không ngờ Vân Sơ lại thấy lòng trống rỗng, không phải là y không muốn đi tiễn Địch Nhân Kiệt, mà lo tiễn 30 dặm, lại tiễn 30 dặm nữa, cuối cùng tiễn hắn về Tịnh Châu. Sau đó Địch Nhân Kiệt tiễn 30 dặm, lại tiễn 30 dặm, tiễn luôn y về Trường An.

Sinh ra tình cảm lưu luyến như thế với một nam nhân, Vân Sơ thấy sỉ nhục, cực nhục, vô cùng nhục.

Vì tới Đại Đường y mới hiểu, rất nhiều cuộc ly biệt bình thường rất có thế là vĩnh việt.

Núi quá cao, đường quá xa, chim nhạn chẳng thể truyền thư.

"Bài Biệt Địch Đại này thật đẹp.

Vân Sơ quay đầu lại nhìn thấy Tin Đồn huynh “rưng rưng nước mắt” xúc động đứng đó, không nói gì cả, có tên này, Biệt Địch Đại thế nào cũng dương danh Trường An.

"Nếu một ngày nào đó ta đi ra ngoài làm quan, ngươi có thể cũng viết cho ta một bài thơ tiễn biệt không, sánh được với Biệt Địch Đại là đủ." Ôn Nhu đi theo kỳ kèo:

Vân Sơ dừng bước, muốn tiễn hắn đi luôn bây giờ:" Nếu ngươi đi Tây Vực làm quan, ta có thơ hay tặng ngươi ngay."

Ôn Nhu cười hăng hắc:" Cái đó xem tình huống đi, có điều bây giờ ngươi nên nghĩ một bài thơ tiễn người đi Tây Vực đi, vì ta tới mời ngươi tới tiễn chân Bùi Hành Kiệm."

"Bao giờ hắn đi?"

"Chiều nay, hắn sẽ đi theo một đội phủ binh, hắn làm bách phu trưởng đội phủ binh này. Còn cả Tô tướng quân cũng đi, ông ấy tới tiền quân làm tổng quản."

"Vậy đi thôi." Vân Sơ gật đầu, biết Trình Giảo Kim ở Tây Vực mãi không có thành quả gì, nay A Sử Na Hạ Lỗ đã câu kết với Thạch Quốc ở Thông Lĩnh, nếu không trừ sẽ thành đại họa:

Ôn Nhu tới bên chiến mã nói thêm:" Bùi Hành Kiệm giờ rất thảm, Hà Đông Bùi thị bây giờ suy bại rồi, nhưng nghe nói đang nghiên cứu làm sao đuổi con ngựa hại bầy hắn khỏi Bùi thị, lão bà hắn cũng đang làm ấm lên đòi hòa ly."

"Có điều ta thấy họ chỉ uy hiếp rồi."

Vân Sơ cười nhạt:" Thế thì bọn họ uy hiếp nhầm người rồi, nếu như lấy lời tử tế mà khuyên can, lão bà hắn lại khóc lóc một phen, nói không chừng hắn bỏ ý định cười Công Tôn Đại Nương. Nếu uy hiếp hắn, tên này sẽ làm tới cùng."

Ôn Nhu tán đồng:" Ta cũng nghĩ như vậy đấy."

Một số người không thể uy hiếp.

Khi binh mã Đại Đường rời Trường An đều phải đi qua cầu Hàm Dương, nếu có hảo hữu tiễn chân, đều chọn đợi ở đầu cầu.

Vì đây là cay cầu gỗ duy nhất thông với Tây Vực trên Vị Thủy.

Hơn mười ngày không gặp, Bùi Hành Kiệm tiều tụy hơn rất nhiều, hắn mặc bộ giáp cũ, lẫn trong đám phủ binh không nhận ra, bớt đi chút vẻ ngông nghênh khi ở Trường An, trông trầm tĩnh hơn. Thấy Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm đấm giáp ngực:" Đợi ta về, chúng ta tỉ thí."

Vân Sơ đi tới, đấm giáp ngực hắn:" Công Tôn ở nhà ta, ngươi cứ yên tâm."

Chẳng nhiều lời, chẳng lưu luyến, Bùi Hành Kiệm đi rồi, hắn thô lỗ như phủ binh hạ đẳng, quát tháo chửi bới phủ binh dưới quyền.

Có điều nhìn ra được tên này vui lắm.

Có lẽ với hắn mà nói, Trường An là cái hố phân, lão bà hắn là phân, tình nhân là phân, tất cả mọi người là phân trong hố, Vân Sơ chắc chắn là cục thối nhất, đã thế lại còn tỏa sáng.

Giờ hắn rốt cuộc cũng sắp tới Tây Vực, đó mới là nơi hắn quen thuộc nhất, hắn không phải bịt mũi mà sống nữa.

Cho nên lúc này hắn ngông nghênh như cục cứt chó.

Vân Sơ quay đầu nhìn lại ánh mặt trời chiếu lên mảnh đất Quan Trung, cả một vùng vàng choe vàng choét, ở giữa có ít núi đồi màu đen, hòa lẫn vào đống vàng ... Vân Sơ hết cả hứng ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment