"Trí giả không vào biển tình." Tin Đồn huynh thúc ngựa lên ngọn dốc, nhìn theo Bùi Hành Kiệm dẫn đám phủ binh đi xa dần, cảm thán:
"Nghe nói Tin Đồn huynh và hiền khang lệ ân ái vô cùng, là một đôi được phụ nhân Trường An hâm mộ, sao lại nói câu ấy." Vân Sơ ngạc nhiên:
Tin Đồn huynh cười:" Khi ta đầy tháng cũng đúng lúc chuyết kinh đầy tháng, người lớn hai nhà vì có tình thông gia, nên đặt ta và chuyết kinh ở gần nhau."
"Sau đó chuyết kinh đái một bãi lớn, nhấn chìm ta, vì cả hai đều ướt, a gia ta cho rằng, ta đái vào khuê nữ nhà người ta. Tiếp đó nữa, a gia a nương của chuyết kinh nói bọn ta có tiếp xúc da thịt, thế là định đoạt hôn sự tại chỗ."
Vân Sơ gật gù:" Hợp lý rồi."
"Ta cũng nghĩ thế, từ khi hiểu chuyện, trượng nhân trượng mẫu ta mỗi lần thấy ta lại kể chuyện đó một lần, nói ta hại khuê nữ họ không gả được cho nam tử tốt. Ta thấy có lỗi với chuyết kinh, nên nàng cướp đồ của ta, ta không nói, nàng đánh ta, ta không nói. Đến năm ta tám tuổi, a gia a nương ta kể lại chuyện năm xưa, ta mới biết người nên xin lỗi là chuyết kinh.
"Thế là ngươi đánh lại à?"
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ vẻ mặt háo hức như nhìn đống phân, trả lời chắc nịch:" Không."
"Vì sao?
"Vì khi đó nàng cao hơn ta, khỏe hơn ta, ta không đánh lại."
Vân Sơ nghĩ lại bộ dạng của lão bà Ôn Nhu, nghi hoặc nói:" Ta gặp lão bà ngươi rồi, nàng là đại gia khuê tú, ngoài xinh đẹp, trong thông tuệ, ôn nhu hiền huệ, là nữ tử tốt hiếm có."
Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn bầu trời:" Không chỉ ngươi nói thế, tất cả mọi người đều nói thế, cả a gia, a nương ta đều yêu thương nàng, cho rằng nàng không bao giờ biết nổi giận."
"Thêm vào năm nay nàng sinh được nhi tử, địa vị trong nhà càng hơn xa ta."
Vân Sơ hiểu rồi, đằng sau nam nhân hạnh phúc là nỗi đau không thể bày tỏ, vỗ vỗ vai hắn:" Vì sao lại đột nhiên cảm khái như thế?"
Ôn Nhu đáp:" Bùi Hành Kiệm là vết xe đổ đấy."
Vân Sơ và Ôn Nhu hiện là đồng minh chính trị, cho nên tên này lo Vân Sơ vì trút giận cho lão bà mà dẫm chân vào hố xí, không chỉ làm bản thân thối mù, còn làm người khác kinh tởm.
Ngu thị không phải là không thể trêu chọc, nhưng tuyệt đối không phải Vân Sơ có thể trêu chọc, Đại Đường lấy hiếu trị thiên hạ, thanh danh ngỗ nghịch bất hiếu không có chỗ đứng. Vân gia trong quá trình kiến thiết gia tộc, tuyệt đối không thể có vết bẩn.
Quan hệ của hắn với Vân Sơ không đạt tới mức độ thân thiết như Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt nên hay dùng cách vòng vèo này thể hiện ý mình.
Từ cầu Hàm Dương về Trường An, dùng khoái mã chỉ nửa canh giờ là tới, nếu không phải vì Ôn Nhu, với tốc độ của con ngựa mận chín càng nhanh hơn.
Về tới nhà, Vân Sơ không nhắc tới chuyện này, nhất là khi Ngu Tu Dung cười sáng lạn ra đón, y càng thêm chẳng cần nhắc tới.
Thành khốc lại mẹ nó rồi, lão tử còn để ý tới thanh danh à?
Trên bàn bày một giỏ đầy thạch lựu đỏ, đây là quả hái từ cây lưu từ nhà cũ của Ngu Tu Dung.
Vân Sơ bóc một quả ra cắn thử, không tệ chút nào, thứ này trừ nhiều hạt một chút thì cũng là một loại quả ngon. Ngu Tu Dung ăn lưu không nhả nhạt, nàng nhai nát luôn cả hạt rồi nuốt, răng của nàng khỏe lắm … Vân Sơ nhớ lại thì ngày xưa nàng không ăn như thế thì phải.
Trở thành thiếu phụ quả nhiên là khác rồi, bộ váy thùng thình ngày trước đều thành vừa người, từ thiếu nữ non nớt thành mỹ nhân yểu điệu.
Khi hai người đang nói chuyện xưởng ít sách thì Vân Na và nha hoàn Đại Phì kéo Tử Quyên như chó chết từ ngoài về.
Không cần phải nói, bọn chúng đi chơi mã cầu rồi, tỉ lệ cho thuê sân mã cầu của nhà Vân Sơ rất cao, nhất là buổi tối luôn có đám nam nữ tới choi mã cầu.
Kiểu chơi này không phải đánh một hai trận, mà là đánh thâu đêm suốt sáng, đánh mệt rồi bẩn rồi tới nhà tắm của Nhị Ngưu tắm rửa mát xa. Sau đó tới khách xá phường Tấn Xương mới mở nghỉ ngơi, trời sáng mới về.
Loại sinh hoạt lành mạnh này đã thành phong trào của nam nữ Trường An, nhất là ở nhà tắm thêm xông hương, mát xa tinh dầu, nữ càng thích hơn nam.
Vì thế Thôi nương tử phải phái hai quản sự có tuổi tới, chuyên kinh doanh nơi đó.
Chỉ là Vân Na nhìn Ngu Tu Dung rất lạ, không nhiệt tình như trước kia, kéo người đi thẳng. Mà Ngu Tu Dung cũng thế, không hỏi han mà ngồi im tại chỗ nhìn, có chút nghiêm khắc, Vân Sơ mắt đảo qua đảo lại, gãi gãi đầu không khỏi liên hệ với chuyện Ôn Nhu kể.
Hình như hai cô tử và tẩu tẩu không hòa hợp lắm?
Sau khi vào tháng mười, lá trên cây cối thành Trường An đã rụng không ít.
Người thành Trường An vì chú trọng phòng ngự, cây cối trong thành không nhiều, thế nên vừa vào mùa cây rụng lá, cái thành thị này biến thành trụi lụi, trông chán vô kể.
Phường Tấn Xương thì khác, mặc dù Vân Sơ muốn nhổ sạch thứ trúc đáng ghét rồi, nhưng chẳng thể trừ tận gốc, nơi này vẫn còn từng mảng rừng trúc um tùm, là nơi sĩ tử thích đi qua đi lại.
Nhất là vào thời điểm mùa thu lá rụng, người dễ sinh buồn vô cớ này, càng có bóng dáng sĩ tử thẳng tắp chắp tay ngửa mặt theo góc bốn lắm độ nhìn trời, gió thu đổi bay bay tà áo, khuôn mặt đượm buồn xa xăm, là hình ảnh các thiếu nữ thích nhất.
Nhị Ngưu xách một hộp thức ăn, si dại nhìn tiểu viện tử bên rừng trúc.
Trong tiểu viện tử đó có ba nữ tử bị thương ở hội mỹ thực, Nhị ngưu thích Thập Thất Nương từ xích đu nhảy xuống nước.
Viện tử mở ra, một nữ tử miệng to, mắt to, què chân đi trong đi ra, nhìn thấy Nhị Ngưu, nàng lập tức mở miệng hét to:" Thập thất Nương, tình nhân của ngươi tới rồi."
"Đừng nói bừa." Giọng nói quen thuộc mắng:
Đôi mắt thất thần của Nhị Ngưu tức thì sinh động hẳn, nhìn Thập Thất Nương mặc váy xanh chống gậy từ viện tử đi ra, mặt hắn biến thành màu đỏ rực, đi thật nhay tới, nhưng khi cách nàng một trượng như đụng phải tường vô hình, cúi đầu nói:" Đây là món xườn hầm mà ta xin Tam Phì nương tử chuyên môn làm cho nàng, rất tốt cho xương."
Nói xong dứt khoát xoay người đi ngay, tựa hồ có sự nghiệp to lớn trước mắt nóng lòng hoàn thành.
Nữ tử què chân này chính là người hôm đó bị phi đao đâm trúng đùi, nhảy lò có một chân tới cướp lấy hộp thức ăn, mở ra xem, hâm mộ nói:" Cùng bị thương, sao không ai tặng xương cho ta."