Mặc dù Vân Sơ ra lệnh chặt bớt trúc, nhưng quá muộn rồi, người dân phường Tấn Xương đã trồng trúc trồng ra tình cảm rồi.
Ngõ vắng không người, hai bên bóng trúc xanh ngắt phủ kín đường, gió xào xạc thổi, bóng lá ba bay, chợt một bóng thiếu nữ từ cuối ngõ sâu đi tới, thấy chàng trai một mình bâng khuâng bước đi, thoáng thẹn thùng ngẩng đầu rồi rảo bước … thành loại ý cảnh nổi tiếng xa gần của phường.
Báo hại đám sĩ tử suốt ngày lang thang thơ thẩn trong đó, đã thế bọn họ cực kỳ ăn ý đứng cách nhau một khoảng đủ tạo không gian riêng tư. Vân Sơ thì thấy chẳng tí lãng mạn nào hết, giả sử có thiếu nữ nào đó đi qua cái ngõ vắng cách mười mét có một nam nhân mặt hau háu thì tuyệt đối không có nụ cười thẹn thùng nào hết, chắc chắn tay đặt dưới giỏ trúc đeo bên người thủ sẵn dao.
Lần trước hoàng đế tới phường Tấn Xương, lão già Lưu Nghĩa ý đồ hiến cảnh đẹp này lên, may là không thành, nếu không trong ngõ vài bước có thằng thần kinh đứng đợi thì nữ tử trong phường trốn biệt trong nhà.
Dù thế nào thì ngõ trúc trong phường Tấn Xương vẫn nổi danh xa gần, giờ có không ít viện tử thấp thoáng trong rừng trúc, hết sức có ý vị.
Thu Nương cũng từ viện tử như thế đi ra, so với thường ngày, trông nàng bớt không ít phong tình mê đắm, đoan trang hơn cũng nghiêm khắc hơn:" Xương có thể ăn, ân có thể nhớ, nhưng không được dính líu tới hắn."
Thập Thất Nương hơi nhún mình:" Nữ nhi hiểu."
"Hiểu là tốt, nếu ngủ với hắn, ngươi sẽ không đáng một đồng."
Nữ tử què rụt rè nói:" Nam nhân ấy thực ra rất tốt, nghe nói là quản sự nhà tắm của Vân thị, trong tay quản lý mấy chục người, tiền công một tháng tới ba quan. Nếu gả cho hắn làm đại nương tử, cũng được lắm."
Thu Nương quay ngoắt sang, ánh mắt dữ dội, nàng tuyệt đối không phải là người theo chủ nghĩa lãng mạn:" Ngươi dám ở đây xúi bẩy Thập Thất Nương, Thập Thất Nương là người được bệ hạ ban thưởng, há phải thứ hàng nát như ngươi có thể so được? Nếu chẳng phải người phường Tấn Xương làm việc có quy củ, loại như ngươi xứng dưỡng thương ở đây à?"
"Cút xéo!"
Nữ tử què mắt ậng nước, không dám cái lại nửa lời, đặt hộp thức ăn xuống, vừa tủi thân khóc vừa vào tiểu viện tử.
Thu Nương xách hộp thức ăn lên ngửi thử:" Đúng là thứ tốt, lát nữa ăn nhiều chút cho xương mau lành. Ngươi không biết, người muốn xem ngươi biểu diễn xích đu nhiều vô kể."
Thập Thất Nương ngoan ngoãn nói:" Hết thảy nghe a nương an bài."
Đợi Thu Nương dìu Thập Thất Nương vào viện tử, đóng cửa lại, cái mặt Đại Ngưu Từ sau khóm trúc thò ra, tay phải nắm chặt đấm vào lòng tay trái. Nàng nhận thức ăn của hắn rồi, hắn thấy mục đích của mình sắp đạt được.
Đại Ngưu rời rừng trúc ca vang:" Đợi giây phút lương nhân về, nước mắt khóc vì chàng ..."
Trên đời này biết rõ vị trí của mình là quan trọng nhất, Nhị Ngưu thấy mình suốt ngày theo lang quân, Địch lang quân, Kỷ vương, đúng là thông minh hơn nhiều.
Gió thổi ngày một lạnh, tháng chín trôi qua trong hồi ức khó quên của rất nhiều người Trường An.
Ngày 05 tháng 10, tiểu nữ nhi mới sinh của Lý Trị sốt cao, hơn nữa còn lên cơn co giật, hỏa tốc mời Tôn thần y vào cung, trời sáng nó mới yên tĩnh lại.
Ngày 07 tháng 10, đứa bé sắp khỏi bệnh lại lần nữa sốt cao, Tôn thần y dùng thuốc sát trùng xoa vào lòng bàn chân, bàn tay, nách, lần nữa giảm sốt.
Ngày 09 tháng 10, khi cung nhân dọn dẹp cây lá khô trong cung chiêu nghi phát hiện ra một con ly miêu ở bồn hoa góc đông bắc, bị cắm đầy gai sắt.
Ly miêu còn sống, nhưng miệng nó bị gai sắt đâm xuyên thấu, không kêu được.
Lý Trị nhìn con ly miêu màu trắng sắp chết, trán chằng chịt gân xanh, nổi trận lôi đình.
"Sau khi phát hiện ra con ly miêu đó, bệ hạ cuồng nộ, lập tức hạ lệnh đánh mười sáu cung nữ, hoạn quan trong cung chiêu nghi."
"Còn đưa Vũ Mị tới điện Thừa Hương sống, sai hoạn quan thiếp thân của mình, cùng một đám cung nhân từng hầu hạ Văn Đức hoàng hậu tới đó để chiếu cố nàng."
"Bây giờ mũi giáo chỉ vào hoàng hậu và mẫu thân nàng là Liễu thị, ta thấy chuyện này do Vũ Mị làm."
Nghe Ôn Nhu kể, Vân Sơ cảm giác đại nội của Lý Trị là cái sàng, thủng lỗ chỗ khắp nơi, bất kỳ ở đó xảy ra chuyện gì, chỉ nửa ngày là truyền khắp Trường An, đây là hiện tượng không bình thường, chứng tỏ hậu cung mất khống chế rồi.
Có điều Vân Sơ chẳng bận tâm tới chuyện không liên quan ấy, hôm nay y đi nghiệm thu công trình thủy lợi mới hoàn thành.
"Quan viên khắp Trường An đang run bần bật, đợi đồ đao của bệ hạ chém xuống, ngươi lại đi nghiêm thu công trình thủy lợi à?" Ôn Nhu rất bất mãn với thái độ bàng quan của Vân Sơ:
"Nếu không có lương thực ăn, không cần đao bệ hạ chém xuống thì các ngươi cũng chết hết rồi. Với lại chuyện trong hoàng cung đại nội mà ai cũng bàn tán, ngươi thấy hay lắm à?" Vân Sơ không đợi hắn trả lời lấy ra một cái cần câu:
Ôn Nhu suy nghĩ một lúc đổi giọng:" Ta là giám sát ngự sử, hôm nay ra thành kiểm tra công trình thủy lợi."
Thế là hai quan viên, bốn tùy tùng, hai nha hoàn, một cỗ xe ngựa thêm vào Vân Na gần sắp bị Ngu Tu Dung dày vò phát điên, cùng với con báo Đại Phì, đoàn người hành trang gọn nhẹ ra đồng quê thoáng đãng của Trường An.
Vừa rời thành đã có mười sáu vị lý trưởng đợi sẵn, thế là đoạn người bắt đầu xem từ kênh nước gần nhất, tới tận cùng chính là Khúc Giang.
Người Đường làm kênh có kinh nghiệm lắm rồi, từ thời kênh nước Trịnh, hơn 1000 năm qua làm không biết bao nhiêu kênh. Bởi thế loại kệnh hình thang cơ bản không khác đời sau là bao.
Điểm không hay là kênh ở đây đều dùng đất nện, không trải đá.
Ở Quan Trung, nước trong kênh phải cao hơn ruộng mới được, như thế mới có thể thành kênh tự chảy, tiện tưới tiêu đồng ruộng.
"Sau thu hoạch mùa thu, huyện Vạn Niên tổng cộng bỏ ra 1237 quan, quy ra lao dịch bách tính, tổng phí dụng cho tu sửa kênh đạt tới hơn 2600 quan. Tổng cộng tu sửa 121 dặm, xây 11 ao nước, ba hồ bậc thang. Nếu chứa đầy nước, ít nhất có thể đáp ứng nhu cầu sáu phường trong mười bảy phường của huyện Vạn Niên."
Vân Sơ vừa cưỡi ngựa đi men theo kênh vừa nghe công tào báo cáo, từ giọng điệu của tên này, y nghe ra sự kiêu ngạo.
Rất tốt, điều này chứng tỏ hắn căn bản không sợ nghiệm tra, còn hi vọng quan trên đi xem hết công tích của mình.
Vân Sơ hỏi:" Sáu phường nào không lo xuân hạn?"
Tức thì sáu lý trưởng đứng ra đáp lời.
Vân Sơ nhìn từng người ghi nhớ mặt:" Được, nếu xảy ra xuân hạn, chớ trách ta mạnh tay."
Công tào vỗ ngực:" Nếu chứa đầy nước mà sáu nơi này còn thiếu nước, huyện úy cứ hạ quan mà hỏi."