Vân Sơ nghe công tào đáp tự tin như thế thì cười to:" Ta thích bộ dạng này của ngươi, vị trí chủ bạ huyện Vạn Niên để trống, ta từ chối nhân tuyển chủ bạ bên trên phái xuống rồi, chỉ chọn người trong lục tào. Nói cách khác lục tào thêm vào tứ bộ, mười người các ngươi đều có cơ hội."
"Đây là long môn tiến vào quan viên, ai nắm được sẽ vinh diệu tổ tiên, cơ hội hiếm có, chớ bỏ lỡ."
Hơi thở của công tào trở nên gấp gáp.
Mặc dù bọn họ là lại viên, phẩm cấp không thấp, vì là huyện kinh kỳ, với phẩm cấp này ở ngoài đã là huyện úy chủ bạ rồi. Song không vì phẩm cấp cao mà có gì thay đổi, lại viên vẫn là lại viên, cả đời chỉ có thể ở trong một nha môn mà thôi.
Chính vì không có đường thăng tiến, chuyện tham ô diễn ra nhiều nhất chính là ở những lại viên này.
Giờ Vân Sơ lấy ra quan chức chủ bạ treo ở đó, tin rằng thời đại mới của huyện Vạn Niên sẽ tới.
"Chủ bạ trước kia đi đâu ấy nhỉ?" Vân Sơ cố ý hỏi Ôn Nhu:
Ôn Nhu cười rất tươi:" Tới Tây Vực ra sức rồi, còn mang theo cả nhà."
Câu nói này không làm công tào chùn bước, mà càng thêm xác định, huyện Vạn Niên đúng là trống một vị trí chủ bạ.
"Huyện Van niên bây giờ không thiếu tiền, nhưng thiếu vật tư. Trước thu hoạch mùa thu năm sau, trong huyện sẽ còn tổ chức hoạt động lớn, ai cung cấp được nhiều vật tư nhất, không cần phải nói, người đó thành chủ bạ mới. Thậm chí còn chẳng cần hỏi ta, cứ thành tích mà xét."
Công tào nhìn sáu vị lý trưởng không bị xuân hạn uy hiếp, chắp tay:" Các vị giúp một tay, cả đời không quên."
Sáu vị lý trưởng thi lễ:" Tất nhiên rồi."
Công tào Mã Nhất Minh chọn ra sáu lý phường đảm bảo nguồn nước, trong đó không có quan hệ xa gần gì thì Vân Sơ không tin. Có điều không sao cả, chỉ cần đúng là có ao nước, có hồ nước trong huyện Vạn Niên là đủ rồi.
Thời tiết cuối thu cưỡi ngựa đi bên kênh nước, thực sự làm người ta tinh thần khoan khoái.
Ao nước mới xây không gợn chút sóng, phản chiếu trời xanh, mây trắng cùng với chim nhạn vội vã bay qua, cảnh mua thu chốn đồng quê chẳng khiến Vân Sơ sinh ra bi thương, chỉ thấy tự do. Nhất là nhìn Vân Na cưỡi ngựa Ô Chuy phóng như bay hét liên hồi, cảm giác đó càng mạnh mẽ.
Chỉ khổ hai nha hoàn Đại Phì, Từ Quyên bám theo không nổi, Đại Phì còn đỡ, nó là thành viên trong đội mã cầu, kỵ thuật không tệ chứ Tử Quyên gần như ôm cổ ngựa mà khóc rồi.
Thúc ngựa đuổi theo Vân Na, mặc dù có nhường nhịn đôi chút nhưng Vân Sơ thừa nhận ở mặt này Vân Na có thiên phú cao hơn y nhiều, nó lại đặc biệt thích cưỡi ngựa, chỉ một vài năm nữa lớn hắn, chắc Vân Sơ phải thua.
Hai huynh muội phi nước kiệu chạy qua tất cả ao chưa nước, Khúc Giang ở ngay trước mắt rồi, Vân Sơ ghìm cương lại, muốn kiếm một cái thuyền nhỏ, tưởng tượng tắm trong ánh nắng ấm áp của mùa thu, buông câu dưới dòng nước trong có thể an ủi thân thể vất vả.
Vân Na tất nhiên không thích hoạt động buồn tẻ như câu cá, nó dẫn đám nha hoàn xông vào Thượng Lâm Uyển, mùa này hẳn là có thứ tốt ở đó.
Vân Sơ và Ôn Nhu không cần người chèo thuyền, để chiếc thuyền nhỏ thong thả trôi vào sâu trong Khúc Giang.
Khi bốn bề chỉ có nước mênh mông, không thấy một bóng người, Ôn Nhu thả câu xuống nước nói tiếp câu chuyện dang dở:" Ta hoài nghi chuyện kia do Vũ Mị làm."
Vân Sơ uể oải đáp lại:" Sao ngươi nghĩ thế?"
"Vì Vương hoàng hậu không có cái lá gan đó, không cần biết là thuật vu cổ hay là trấn yểm, chỉ cần xuất hiện trong hoàng cung, có lần nào là không máu chảy thành sông. Người làm việc đó cần có lá gan." Ôn Nhu khẳng định:
Tên này thành kiến rồi, Vân Sơ lắc đầu:" Thực ra chỉ cần đủ ngu cũng làm ra chuyện đó được thôi."
Ôn Nhu vẫn khăng khăng khẳng định:" Khả năng Vương hoàng hậu làm chuyện thiếu lý trí là không lớn, ta nghĩ bệ hạ cũng đang do dự, vì không dám khẳng định là Vương hoàng hậu làm, nến không đã có hành động rồi. Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, Vương hoàng hậu có gan đó hay không, bệ hạ biết rõ."
"Bây giờ xem phía Vũ Mị làm gì để đẩy tội cho Vương hoàng hậu, đồng thời còn tách bản thân ra khỏi việc này."
Nghe tới đó tim Vân Sơ bất giác vọt lên cổ, vì trong tình hình như vậy, y thấy Vũ Mị rất có khả năng sẽ giết chết nữ nhi của mình, vừa giá họa cho Vương hoàng hậu, lại có thể thoát khỏi danh sách tình nghi.
Ào ...
Một thoáng thất thần Vân Sơ không nhận ra cá đã cắn câu, là một con mè hoa rất lớn, vì y phản ứng chậm, con cá quẫy mình trên mặt nước, giành lấy tự do, lặn xuống ao sâu.
Vân Sơ không để ý, tiếp tục mắc mồi thả câu, kết quả là chỉ có thêm nhiều cá đớp mồi chạy mất, không chỉ y, cả Ôn Nhu cũng vậy.
Khiến cho bọn họ cứ như tới đây là để nuôi cá chứ không phải để câu cá.
Mặc dù bận lòng về tiểu công chúa, nhưng chuyện hoàng gia không thể xen vào, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng vậy, tránh xa mới là lựa chọn tốt, y đã làm hết khả năng rồi.
Chỉ có ở giữa hồ bốn bề không bóng người, hai bọn họ mới có thể nói cho sướng miệng, đợi lên bờ, bọn họ sẽ quên hết những lời nói ở đây.
Không ngờ vừa lên bờ thì Vân Na cưỡi ngựa trở về, còn mang theo một đứa bé và mấy chục người hầu hạ đứa bé đó.
Lý Hoằng nhìn thấy Vân Sơ là liền reo hò chạy tới, nó muốn Vân Sơ đưa nó bay cao như lần trước, đám cung nhân nghe thế đã nhũn cả chân.
Ôn Nhu không để ý những cung nhân hoạn quan này, hắn chỉ muốn biết vị hoàng tử này vì sao xuất hiện ở Thượng Lâm Uyển, nó không thể tới đây một mình được.
Quả nhiên vừa nhìn quanh một lượt liền phát hiện ra một nữ nhân bước chân ưu nhã từng bước tới gần bọn họ.
Còn Vân Sơ lúc này bế Lý Hoằng lên lưng ngựa mận chín, nó được Vân Sơ giữ nách, đang ra sức nhún nhảy.
Vũ Mị chải búi tóc lệch sang bên, giống như Thu Nương, nàng không cần trang điểm, chẳng cầy kỳ chấm nốt ruồi bên mép, nhưng quyến rũ hơn bội phần.
Trong lòng nàng là một đứa bé nhỏ xíu, có thể nhìn ra được đứa bé này khỏi bệnh rồi, nằm trong lòng mẫu thân, không ngừng phun ra bong bóng.
Vũ Mị nhìn Lý Hoằng chơi đùa vui vẻ, nói:" Hoằng Nhi có vẻ rất thích ngươi."
Vân Sơ đón Lý Hoằng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, thi lễ:" Có lẽ vì thần rất có duyên với hoàng tử, con người thần được trẻ con thích lắm."
Vũ Mị khẽ quệt tay qua má phấn của nữ nhi đang phun bọt phì phì, giọng buồn buồn"Vậy ngươi thử xem đứa bé này thế nào, từ lúc nó sinh ra đã quá nhiều gập ghềnh."
(*) kiểu tóc thế này này.