Vân Sơ nhìn đứa bé đáng yêu này, trong lòng thoáng qua một linh cảm không lành, nó vừa bệnh nặng mới khỏi, tại sao vội đưa ra ngoài chơi như thế? Hơn nữa nhìn sắc mặt Vũ Mị nào giống người có hứng thú du ngoạn. Mọi khi nàng là người rất giỏi che giấu cảm xúc, lần này lại để lộ hẳn nặng nề buồn bã ra ngoài là sao.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu Vân Sơ, mặc dù biết không sáng suốt, y vẫn quyết đoán nói:" Thần nghe nói, người có phúc lành có mây lành bao phủ, hoàng nữ vận mệnh gập ghềnh, vì sao chiêu nghi không đưa đứa bé tới bên người có phúc lành. Mượn phúc người đó bảo vệ, đợi khi vận khí của tiểu hoàng nữ xoay chuyển hãy đón về bên cạnh cũng không muộn."
Nói ra lời đi quá thân phận này, Vân Sơ có thể cảm giác được nhiệt độ bên cạnh giảm đi không ít, chỉ nghe giọng Vũ Mị đều đều:" Người có phúc lành trên đời này khó kiếm, không biết người ngươi nói là ai?"
Vân Sơ chắp tay:" Tôn thần y, Huyền Trang đại sư đều là người như thế."
Vũ Mị nhìn y chằm chằm:" Ý ngươi nói, chỉ cần bản cung gửi gắm tiểu nữ cho Tôn thần tiên hoặc Huyền Trang đại sư, đứa bé này sẽ vượt qua được tai nạn?"
Vân Sơ cười gượng, đưa ra lời giải thích hợp lý:" Vi thần làm sao có thể đảm bảo được, có điều thần nghe nói Kỷ vương khi còn nhỏ cũng bệnh suốt, nhờ gửi bên Tôn thần y nuôi vài năm, bây giờ khỏe khoắn có thể đánh được cả hổ."
Nói xong thi lễ lùi lại, dùng cánh tay làm đòn gánh, cho Lý Hoằng bám vào đó chơi, dứt mình khỏi chuyện này.
Bất kể Tôn thần tiên hay Huyền Trang đại sư đều là người được hoàng gia cực kỳ tín nhiệm, thân phận lại siêu nhiên, con cháu hoàng gia gửi gắm cho họ không hề có vấn đề ở mặt thể diện lễ pháp.
Vân Sơ nói những lời này là một sự đánh cược, y cược Vũ Mi ở giai đoạn này vẫn còn yêu thương con mình, cũng là thăm dò, nếu nàng từ chối, y thề về sau sẽ tránh thật xa nữ nhân này ra.
Vũ Mị bế nữ nhi, nhìn nó rất lâu, sắc mặt biến đổi liên tục, mấy lần cánh môi nàng run run, cuối cùng nói:" Mấy ngày qua toàn dựa vào Tôn thần ý chiếu cố mới mấy lần đưa tiểu nữ từ Quỷ Môn quan về, nếu để tiểu nữ làm đạo đồng cho Tôn thần y vài năm cũng tốt."
Vân Sơ đang chơi với Lý Hoằng nghe câu này cơ thịt đang căng lên liền thả lỏng.
Thật may, lúc này Vũ Mi còn chưa tới lức mức nhập ma vì quyền lực mà bất chấp.
Nàng đã nói rồi, Vân Sơ liền xách Lý Hoằng tới, cười với đứa bé trắng trẻo nhỏ xíu:" Muội nên gọi ta là sư huynh rồi."
"Ngươi bái Tôn thần y làm thầy sao?" Vũ Mị bất ngờ lắm, Tôn thần y từ ba mươi năm trước đã nói không nhận đồ đệ nữa:
Vân Sơ gãi đầu cười ngốc nghếch:" Thần mặt dày gọi Tôn thần tiên một tiếng sư phụ, Tôn thần tiên đáp xéo ra ngoài, thần xéo ra ngoài rồi lại gọi một tiếng sư phụ nữa, không thấy ông ấy đáp. Thế có nghĩa là ngầm thừa nhận rồi."
"Ha ha ha." Vũ Mị có kiểu cười ngửa cổ lên rất hào sảng, nếu như trong lòng nàng mà không bế đứa bé, che đi hai ngọn đồi tuyết, sẽ càng đẹp hơn:
Cười xong chỉ Ôn Nhu đứng cúi đầu bên cạnh nãy giờ:" Đây là bằng hữu khác của ngươi, làm ngự sử đúng không? Địch Nhân Kiệt đi rồi, lại còn được một bài thơ hay chẳng xứng với hắn tẹo nào."
Vân Sơ tự tin nói:" Rồi một ngày thanh danh Địch Hoài Anh sẽ không ai không biết, không ai không hay."
Có lẽ kiến nghị lớn gan của Vân Sơ khiến Vũ Mị thoát khỏi sự u ám khiến bản thân cũng khó lựa chọn, tâm tình nàng thoáng cái tốt hơn rất nhiều.
Cuối thu, cây cối quanh Khúc Giang đổi màu cam đỏ xanh vàng óng ánh, soi bóng dưới mặt nước phẳng lỳ phản chiếu sắc xanh bầu trời, tạo thành tầng tầng lớp lớp sắc màu phong phú, cảnh sắc cực đẹp.
Trong khung cảnh đẹp tuyệt trần ấy, lại có mỹ nữ thong thả dạo bước, giải mũ rủ xuống tận eo lưng, thi thoảng lại tung lên, làm cho các đường nét phía sau lưng nàng càng thêm nổi bật, đột nhiên nàng dừng bước chỉ ao nước huyện Vạn Niên mới đào bên Khúc Giang:" Nếu ngươi giỏi làm thơ như thế, vậy thì lấy ao nước này làm đề, nếu như khiến ta hài lòng, ta sẽ kiến nghị bệ hạ, để ngươi lên làm huyện thừa huyện Vạn Niên."
Thực ra hiện giờ Vân Sơ làm huyện úy, nhưng một số việc y thực thi quyền huyện lệnh, năm nay y mới lên huyện úy là hiếm có rồi, không cần vội, trước sau gì vị trí đó là của y, không cần vội.
Song câu này có thể nói với Lý Tích, Tô Định Phương, từ chối ý tốt của Vũ Mị là dại, chỉ Khúc Giang:" Ao này quá nhỏ, hay lấy Khúc Giang làm đề?"
"Thơ lấy Khúc Giang làm đề không một nghìn cũng năm trăm rồi, ngoài kia bàn tán ngươi thành tài tử có thể hạ bút thành văn, nên lấy ra tư thái đại tài tử, để bản cung nói tốt cho ngươi với bệ hạ."
Vân Sơ chắp tay:" Cung kính không bằng tuân lệnh."
Ôn Nhu lập tức lấy bút mực trên ngựa ra, chuẩn bị ghi chép.
Trăm mẫu đầm vuông tựa tấm gương
Thấp thoáng sắc trời trộn bóng mây
Hỏi sao đầm nước trong như thế?
Nước từ đầu nguồn chảy ra đây
Vũ Mị nghe Vân Sơ đọc xong thì nhẩm lại, đột nhiên nổi giận, quát Lý Hoằng cũng đang bắt chước bộ dạng Vân Sơ ngâm thơ, mặt hầm hầm bỏ đi.
Đi được vài bước, nàng trừng mắt với Vân Sơ:" Dám nói chỉ nữ tử và tiểu nhân khó nuôi, các ngươi chết chắc rồi.
Vân Sơ và Ôn Như đưa mặt nhìn nhau, đợi Vũ Mị đi mất tung tích rồi Vân Sơ mới phát hiện không ngờ Vân Na cũng bị Vũ Mị bắt đi mất.
Ôn Nhu chép miệng:" Ngươi nói nước đầu nguồn là nói bản thân à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Bao gồm Địch Nhân Kiệt, ngươi nữa."
"Giải thích như thế là hợp lý, có điều ta thấy Vũ Mị rất có khả năng là hiểu lầm ngươi rồi." Ôn Nhu giải thích:" Bệ hạ gần đây phong tỷ tỷ của Vũ Mị làm Hàn quốc phu nhân, nghe nói gần đây hay vào thăm Vũ Mị. Không khéo Vũ Mị cho rằng ngươi nói nước đầu nguồn là Hàn quốc phu nhân."
Vân Sơ không hiểu:" Tỷ tỷ vào cung thăm muội muội là bình thường mà."
"Khi tỷ tỷ từ tẩm cung hoàng đế đi ra thì không bình thường."
"Có cả loại tin đồn này à? Xem ra lần trước kẻ tung tin đồn làm chết cả ba tộc không khiến người tung tin đồn sợ."
Ôn Nhu thấp giọng xuống:" Khả năng là thật, không phải bịa ra đâu, do Hạ Lan Mẫn Chi, nhi tử của Hàn quốc phu nhân say rượu ở phường Bình Khang, bất bình vì người cha đã chết của mình nói ra."
Vân Sơ không muốn bình luận về loại chuyện này.
(*) Chuyện này là thật, thậm chí mẹ con Hàn quốc phu nhân là tình phụ nổi tiếng của Lý Trị. Tức là chị em, mẹ con họ Vũ, hắn kéo lên giường ráo.
(*) Thơ Quan thư hữu cảm kỳ của Chu Hy, nghe nói đây là bài chứa tư tưởng triết lý, cơ mà mình không hiểu, ghét cha này lắm.