Ôn Nhu không hổ danh thế gia nghe ngóng tin đồn, độ mẫn cảm rất cao, nhìn Vân Sơ hoài nghi:" Vừa rồi ngươi kiến nghị Vũ Mị đưa nữ nhi gửi nuôi Tôn thần y, có phải lo nàng ra tay với khuê nữ."
"Nói bậy, hỗ dữ không ăn thị con." Vân Sơ quát át đi, tên Ôn Nhu này có điểm không hay, đó là nghĩ quá nhiều:
Ôn Nhu cười lạnh:" Xem ra đúng là ngươi nghĩ thế, có lẽ đứa bé đó nhờ phúc của ngươi mà thoát kiếp nạn, song không biết tai họa vì thế mà rơi vào ai."
Vân Sơ không thèm trả lời hắn, lên ngựa quay về.
Về tới nhà thì đánh mất Vân Na, đứa bé này và hai nha hoàn cùng con báo heo vào cung điện ở Khúc Giang, hoạn quan truyền lời nói Vũ Mị muốn giữ nó vài ngày.
"Nói vậy là Vân Na tiến cung rồi à?" Ngu Tu Dung nghe thế mặt biến sắc, toàn thân như suy sụp hỏi:
"Không phải, ở Khúc Giang, không phải vào hoàng cung." Vân Sơ chẳng hiểu sao nàng lại phản ứng mạnh như vậy, vội giải thích:
Ngu Tu Dung giọng như muốn khóc: "Chàng thật là, sao để Vân Na vào hoàng cung, chàng có biết chất nữ của Vũ chiêu nghi mới mười hai tuổi bị hoàng đế sủng hạnh rồi không? Thiếp không biết, chàng mau đón Vân Na về cho thiếp."
Nghe Ngu Tu Dung nói thế, Vân Sơ cũng đứng ngồi không yên, vội vàng đi tìm Ôn Nhu hỏi chuyện, biết hoàng đế thời gian quan bận rộn ở Thái Cực cung, cùng các lão tướng thương thảo chuyện tấn công Cao Câu Ly.
Vân Sơ yên tâm một chút song vẫn bị tin đồn làm đứng ngồi không yên, Ngu Tu Dung khóc suốt ngày, Thôi nương tử gặp ác mộng liền ba ngày.
Đến ngày thứ tư Vân Na nghênh ngang kéo một xe lễ vật trở về, không ngờ đón nó là một trận mắng xối xả của Ngu Tu Dung, mắng chưa hả giận còn kéo Vân Na đánh một trận.
Đánh xong nàng ôm Vân Na khóc chết đi sống lại.
Vân Na chẳng hiểu gì, rõ ràng mình bị đánh không sao, tẩu tẩu lại khóc.
"Hứa với tẩu tẩu, sau này không được tiến cung." Ngu Tu Dung khóc tới hai mắt sưng húp như trải đào trịnh trọng nói với Vân Na:
Vân Na càng mờ mịt, thấy tẩu tẩu khóc như thế liền thề không bao giờ vào cung nữa mới kết thúc biến cố bất ngờ này.
Sau chuyện ấy, Vân Sơ hiểu ra, thanh danh của Lý Trị hỏng rồi, còn là loại suy đồi đạo đức đỉnh cấp, sắc ma trong sắc ma, nhìn ai là người đó hoài thai.
Khi Vân Sơ đang an ủi Ngu Tu Dung thì Tôn thần y từ Khúc Giang về, khi trở về, trong lòng bế cô bé nho nhỏ.
Vân Sơ bế cô bé trong lòng mà hoang mang, y nhớ mình kiến nghị Vũ Mị đưa nữ nhi tới bên Tôn thần tiên hoặc Huyền Trang đại sư tu hành một thời gian đón về.
Thế mà làm sao đứa bé vốn ngủ trong lòng Vũ Mị đi một vòng thế nào lại vào tay mình.
"Liễu Châu xảy ra ôn dịch, tới nay đã kéo dài nửa năm, lão đạo phải đi xem sao." Tôn Tư Mạc không giải thích vì sao lại đưa đứa bé tới nhà Vân Sơ, chỉ nói chuyện ôn dịch, còn là loại tiêu chảy, một ngày có thể làm tráng hán thoát lực, hai ngày có thể làm người béo hóa gầy:
Vân Sơ vừa bế đứa bé vừa nói:" Diệt muỗi và lăng quăng, tìm nguồn nước sạch, nếu không có thì nhất định phải đun nước sôi lên uống, dùng cây ngải hoa vàng có lẽ hữu hiệu."
“Chắc chứ?”
“Chắc.”
"Sau này ngươi là đệ tử ký danh của lão đạo, tránh ngươi chết quá sớm." Tôn Tư Mạc nhìn Vân Sơ nói:
Vân Sơ nâng đứa bé lên:" Sư phụ phát hiện ra điều không ổn à?"
"Ta thấy bệnh của nó có vấn đề, nếu để nó ở trong cung, sớm muộn cũng chết yểu, không phải ngươi kiến nghị Vũ chiêu nghi đưa nó tới chỗ lão đạo nuôi à? Lão đạo giờ phải đi Liễu Châu, tất nhiên đưa nó cho ngươi."
"Đây là phiền toái lớn."
"Nếu ngươi muốn làm người tốt thì làm tới cùng đi."
Tôn Tư Mạc có vẻ vội vàng, nói xong lên xe trâu, dược đồng quất một cái, con trâu già kéo cái xe thong thả rời đi, xem ra tình hình ở Liễu Châu gấp lắm rồi.
Thế là trong nhà có thêm tiểu công chúa.
Diễn biến quá bất ngờ, Vân Sơ bóp trán không thôi, chưa từng ngờ tới chuyện thành ra thế này, làm sao đứa bé này lại vào nhà mình chứ.
Ngu Tu Dung đặt đứa bé lên giường gấm, thích thú nhìn trước nhìn sau, hỏi nhỏ:" Nhà chúng ta có thể nuôi một công chúa sao?"
Tất nhiên là không rồi, Vân Sơ sửa lời nàng:" Không phải nhà chúng ta nuôi, mà là sư phụ nuôi, chúng ta chỉ giúp sư phụ thôi."
Chẳng biết Ngu Tu Dung làm sao, Vân Sơ vừa nói xong nàng đã hưng phấn gọi Thôi nương tử tới, nàng muốn tuyển trong phường Tấn Xương nhũ nương và ma ma tốt nhất.
Thôi nương tử rất cao hứng, trong nhà nuôi một công chúa, lại đón từ tay Tôn thần tiên nữa, chẳng phải trong nhà sau này cũng nhờ thế được lão thần tiên phù hộ à?
Có điều Thôi nương tử biết nặng nhẹ, hạ lệnh cấm khẩu, không cho truyền bá chuyện này ra ngoài, phó phụ trong nhà đa phần từ trong cung ra, không ai nhiều lời.
Vân Sơ vẫn cảm khái không thôi.
Suốt cả tối đám nữ nhân trong nhà xoay quanh đứa bé ấy, chẳng còn nhớ tới chuyện gì, báo hại Vân Sơ phải ôm gối tới thư phòng ngủ một mình.
Buổi sáng Vân Sơ dậy luyện võ, không ngờ phát hiện cỏ cây dưới đất đã phủ một lớp sương mỏng rồi, mùa thu ở Trường An rất ngắn, một trận gió lớn thổi lên, nhiệt độ giảm rất nhanh.
Mới hôm nọ còn đi câu cá trời xanh nước biếc, thoáng cái đã ngửi thấy hơi thở mùa đông, sắc trời trở nên u ám, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người dậy sáng sơm phải co ro liên tục xoa tay vào nhau.
Giờ này ở Thổ Cốc Hồn hẳn là tuyết đã rơi từ lâu, đám Trương Giản Chi đi lâu như vậy mà chẳng có tin tức gì truyền về.
Kế hoạch A không có động tĩnh, Vân Sơ liền chuẩn bị cho kế hoạch B.
Y lệnh cho Trương Giáp bắt đầu thống kê đám chuột cáo rắn chồn trong thành Trường An, chuẩn bị đưa đám vong mệnh này tới Thổ Cốc Hồn.
Đợi đám người này có được thành quả mới đi thuyết phục đám phủ binh già, cường đạo, mã tặc vì đám người này toàn là loại thấy lợi mới xông vào.
Cuối tháng 10, Trường An đổ một trận tuyết cực lớn, đến cả Chu Tước đại nhai cũng bị tuyết vùi tới hơn một thước, nha môn huyện Vạn Niên ra lệnh, các phường thị nhanh chóng dọn tuyết.
Bách tính huyện Vạn Niên đã quen thuộc với chuyện này rồi, thường ngày không có tuyết bọn họ cũng được phân khu để dọn vệ sinh, đây là yêu cầu nghiêm khắc từ huyện úy.
Thế là chỉ trong nửa ngày trong thành Trường An liền xuất hiện cảnh tượng kỳ quái, một đen một trắng phân chia rất rõ ràng.
Ngay cả Chu Tước đại nhai cũng một bên sạch bóng tuyết một bên thì tuyết bị bánh xe nghiến thành băng, người đi đường chưa được vài bước đã ngã. Bách tính đi đường bên phía huyện Vạn Niên chỉ tay sang bên kia cười đám người liên tục ngã trên đường, người dân huyện Trường An tức lắm tiếng chửi bới nhắm vào huyện nha Trường An không dứt.