Có lẽ Vương hoàng hậu không phải hung thủ, nhưng với tình thế hiện giờ phế hậu là cách xử lý đơn giản nhanh gọn nhất.
Dù sao trước đó chuyện cung cấm phát sinh ra chuyện trấn yểm đã không thể chấp nhận, hoàng hậu không tìm ra được hung thủ, càng không ngăn được tin đồn tràn lan, chứng tỏ không đủ năng lực kiểm soát hậu cung.
Trường Tôn Vô Kỵ không thể nói được gì, trước đó ông ta đổ tội danh hậu cung hỗn loạn là do Vũ Mị, đòi đuổi nàng về chùa Cảm Nghiệp. Được, giờ Vũ Mị ra hẳn cung uyển Khúc Giang dưỡng thai rồi, không liên quan gì nữa, trong cung vẫn xảy ra đủ thứ việc thối nát đấy, ông ta phải ngậm miệng.
Mẫu thân của Vương hoàng hậu bị trục xuất khỏi cung, cữu cữu của nàng bị biếm thành thứ sử địa phương, tiếng phản đối yếu ớt.
Trong sử sách cũng chỉ ghi lại vài sự kiện như vậy thôi, thông tin không hề nhiều, phần còn lại đều là suy luận và suy đoán. Dù sự việc xảy ra ngay trong cuộc sống của Vân Sơ, y cũng không biết nhiều hơn.
Dựa theo trình tự sự kiện diễn ra ắt suy đoán việc Tiêu thục phi cắn trả Vương hoàng hậu liên quan tới Lưu Nhân Quỹ. Nhưng khi con người tướng mạo kỳ quái đó lần nữa xuất hiện trước mặt Vân Sơ, y cảm thấy chuyện ghê tởm đó không phải do ông ta làm.
Một quan viên nghiêm túc như ông ta, hẳn có giới hạn của mình.
Nhưng tất cả mọi lý luận đều chỉ ra rằng do ông ta làm.
Rất mâu thuẫn.
Lưu Nhân Quý tới huyện Vân Niên gặp Vân Sơ vô cùng chính thức, bái thiếp, xa giá, quan phục, tòng nhân, không thiếu gì cả.
Từ bộ dạng uống trà của Lưu Nhân Quỹ là biết người này chẳng có bất kỳ yêu cầu gì với cuộc sống. Trà ngon của Vân gia bị ông ta đổ ực vào miệng, còn dùng tay vét lá trà cho vào miệng nhai.
"Biết ngươi có bản lĩnh, thanh danh của Vân lang quân có thể dùng thay tiền, cho nên bây giờ bản quan cho ngươi một cơ hội thi triển bản lĩnh."
Lưu Nhân Quỹ vô cùng thẳng thắn, vừa gặp mặt một cái lời trong ý ngoài đều chỉ có một, chỉ cần Vân Sơ giúp ông ta thu dọn đống hỗn loạn Bùi Hành Kiệm để lại, ông ta sẽ mặc cho Vân Sơ ức hiếp.
Một quan viên thân phận địa vị cao hơn nói ra loại lời này, chứng minh ông ta mang thành ý lớn nhất tới giải quyết vấn đề, dù vứt bỏ thể diện cũng phải làm cho tốt.
Hành vi này trong quần thể quan viên là vô cùng hiếm có.
Vậy mà Lưu Nhân Quỹ vẫn nói ra, nói không chút hổ thẹn nào, có lẽ ông ta cho rằng đây là con đường ngắn nhất giải quyết sự việc.
Thế nên Vân Sơ cũng vứt bỏ hiềm khích cũ, trong mắt y bây giờ, Lưu Nhân Quỹ là con vịt nướng béo ngậy da giòn tan, màu vàng rượm, đang nhỏ mỡ ...
Món ăn lên bàn rồi thì Vân Sơ hết sức tự nhiên lấy dao ... À, bản vẽ ra cho Lưu Nhân Quỹ xem.
Nhìn thấy bản đồ phường An Nghiệp quen thuộc, Lưu Nhân Quỹ nheo mắt:" Vân huyện thừa sớm có ý này rồi à?"
Vân Sơ chỉ tim:" Huyện tôn thương xót bách tính Trường An sống lưu lạc, chẳng lẽ tim Vân mỗ làm bằng đá sao? Phương án đã chuẩn bị xong rồi, nếu bây giờ dọn dẹp đống đổ nát, chuẩn bị vật liệu tới tháng năm, bách tính vào ở nhà mới vẫn là có thể."
"Cứ tưởng ngươi là kẻ tiểu nhân tự tư tự lợi, không ngờ cũng có một mặt vì nước vì dân như thế."
"Huyện tôn nghĩ quá nhiều rồi, Vân Mỗ muốn nửa đất đai giành ra được sau khi xây dựng nhà cửa."
Lưu Nhân Quỹ nghe câu này có vẻ thất vọng, nhìn cành mai đỏ ngoài quan giải của Vân Sơ, quyết đoán nói:" Thiên hạ xôn xao đều vì danh lợi, cứ thế mà làm đi. Từ ngày mai trở đi bản quan triệu tập bách tính bắt đầu dọn dẹp, còn ngươi chuẩn bị vật liệu ..."
Vân Sơ cắt lời ông ta:" Không làm thế, mọi chuyện phải thông qua hành vi thương nghiệp để giải quyết."
Lưu Nhân Quỹ ngớ người:" Giải quyết ra sao?"
Vân Sơ lấy đốt ngón tay gõ gõ bản đồ:" Toàn bộ mọi việc ở công trường không liên quan gì tới ông cả, ông không được can thiệp vào chuyện ở đó, trừ khi làm không đúng phương án đưa ra."
"Ý ngươi là bản quan không cần dẫn người đi dọn dẹp đống đổ nát đó?"
"Tất nhiên không đần, trong mắt ông đó là đống đổ nát cần dọn dẹp đổ đi, trong mắt đội ngũ chuyên nghiệp, đó là tài phú. Bọn họ sẽ lấy gỗ, sắt dọn dẹp được đem bán củi hoặc cho thiết tượng, gạch ngói nát, họ cũng có thể tận dụng, không có gì là vứt đi hết, chỉ xem dùng ở đâu."
Lưu Nhân Quỹ trịnh trọng chắp tay:" Gỗ sắt thì còn có thể dùng, nhưng những thứ vỡ nát thì dùng vào việc gì, xin huyện thừa cho biết."
Vân Sơ đáp lễ:" Trường An địa thế thấp, mấy năm qua mưa nhiều, nhiều người cần bùn đất gạch ngói nát tôn cao trạch viện, mà trong thành Trường An không có chỗ nào tùy ý lấy đất, vận chuyển từ ngoài thành vào lại là khoản chi phí không hề nhỏ."
Lưu Nhân Quỹ than:" Đúng là tính toán chi ly."
Vân Sơ gật đầu:" Nếu huyện tôn phát động bách tính đi làm chuyện tốn công đó, đội ngũ chuyên môn làm những việc như vậy lại không có việc để làm."
"Những người đó dọn dẹp đống đổ nát xong sẽ dọn ra cho chúng ta nền đất căn bản không cần san bằng, vài ngày nữa huyện tôn tới công trường tới là hiểu thôi."
Lưu Nhân Quỹ đương nhiên sẽ xem cái gọi là đội ngũ chuyên môn trong miệng Vân Sơ làm việc ra sao, cũng muốn xem phường thị mới được xây dựng ở phường Quang Phúc thế nào, có đúng là ai cũng có lợi như Vân Sơ nói không?
Đứng trên đường chính của phường Quang Phúc, nơi này đã khôi phục sự náo nhiệt vốn có, từng căn nhà gạch hai tầng khang trang đều tăm tắp nhìn vô cùng thích mắt.
Đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ kiến trúc cao nhất của người Đường rồi, bọn họ thích nhất xây dựng mọi thứ vuông vức thẳng đều tăm tắp, không trách được, nơi này là đất Tần xưa mà, người ta thích mọi thứ phải quy hoạch gọn gàng.
Vân Sơ đưa tay giữ đầu một tiểu nữ đồng y rất quen thuộc, chỉ nhà xưởng tầng một của nó:" Đó là hộ đầu tiên được cải tạo, bọn họ là thợ đan lát, làm ăn không thể nói là tốt, nhưng nuôi được miệng ăn. Nhà của nó bị cháy thành tro trong vụ hỏa hoạn rồi, nếu dựa vào bản thân xây lại nhà mới thì khó bằng lên trời."
"Giờ diện tích nhà bọn họ thực ra không hề thay đổi, chẳng qua từ trải cả ra trên mặt đất thành dựng lên thôi chỉ thay đổi một chút bọn họ đã có nhà gạch đủ sống trăm năm."
Nói rồi xoa đầu tiểu nữ đồng, trông hết sức thân dân.
Đối với nhà làm nghề đan lát kia, có hai quan viên lớn tới ghé thăm, cứ lúng ta lúng túng đứng ở cửa, không biết có nên mời họ vào không?
Vân Sơ hết sức tự nhiên dẫn Lưu Nhân Quỹ vào nhà, chỉ ông ta xem kết cấu:" Khi xây nhà đã quy hoạch kho cùng không gian làm việc rồi, vì tính cả nhu cầu sinh kế cho chủ nhà. Trước sau đều có cửa thông suốt, thuận tiện cho công việc."
Lưu Nhân Quỹ vừa xem vừa gật đầu, có vẻ rất hài lòng.
Hai người lại đi lên tầng hai, Vân Sơ chỉ cửa sổ:" Trước kia vì cái cửa sổ này mà gây ra trò cười, trong thiết kế ban đầu, mỗ luôn cho rằng cửa sổ lớn hơn ánh sáng sẽ tốt hơn, đẹp hơn. Nhưng bách tính chỉ muốn cửa sổ nhỏ để mùa đâm ấm áp, xem ra mỗ phạm vào sai lầm cũ vì sao không ăn thịt."
Lưu Nhân Quỹ không nói gì cả, dọc đường chỉ nhìn chỉ nghe, nhìn vân Sơ xem độ dày trên áo tiểu nữ đồng, nhìn Vân Sơ vén chăn đệm nhà người ta hỏi đủ ấm không, nhìn Vân Sơ dùng thìa gỗ múc cháo nhà người ta nếm đủ đặc không.
Càng đi nhiều Lưu Nhân Quỹ càng thêm trầm mặc.
Cuối cùng đưa mắt tiễn Lưu Nhân Quỹ cô độc rời đi, Vân Sơ miệng cười như ánh nắng mai, nhưng lại lẩm bẩm:" Muốn so thân dân với ta à, ông còn kém lắm, Trường An là của lão từ, đừng có giành."