Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 327 - Q2 - Chương 108: Tin Tốt Giữa Mùa Đông.

Q2 - Chương 108: Tin tốt giữa mùa đông. Q2 - Chương 108: Tin tốt giữa mùa đông.

Đã mười mấy ngày Vân Sơ không gặp Ôn Nhu rồi, nghe nói hắn bận lắm.

Vì tuyết rơi liên tục, Vân Sơ không tiện đi tìm hắn, nghe Ôn Nhu từng nói lão bà hắn thích cùng hắn đắp người tuyết.

Nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi, nhân gian có ái tình đúng là không tệ.

Người có ái tình như thế là trướng phòng gần đây Vân gia thuê, tên là Đỗ Bá Lao.

Bá Lao là tên của một loại chim, đặc điểm chính của nó là mỏ to mà khỏe, hơi giống mỏ ưng. Nó ăn rất tàn nhẫn, thường dùng mỏ đem con chim nhỏ, côn trùng hoặc là thằn lằn xé nát rồi ăn từng chút một.

Ăn không hết nó treo lên mũi gai phơi khô, khi nào thiếu thức ăn lại dùng.

Đỗ Bá Lao không liên quan gì tới loại chim này, hắn là người đọc sách rất hiền hòa, chỉ là học không tốt, không đỗ được tiến sĩ, chẳng vào được quốc tử giám, dựa vào tính sổ sách cho người ta mưu sinh.

Kỳ thực đó là kết cục của đại đa số người đọc sách ở Đại Đường.

Khi hắn tới dẫn theo một nam hài chừng bảy tám tuổi, trông rất nhút nhát, không biết vì sao không thấy Đỗ Bá Lao dẫn thê tử tới. Dù sao trướng phòng Vân gia còn bao ăn bao ở.

Nhị Phì lo việc may vá trong nhà rất thích nam tử này, càng thích nam hài luôn rụt rè nhìn người ta.

Kẹo hồ lô mà Vân Na chê chua chia cho Nhị Phì, rất nhanh xuất hiện trong tay nam hài đó.

Không biết vì sao, Nhị Phì thậm chí còn bỏ thời gian rảnh đem y phục cũ của cha con Đỗ gia vá lại một lượt, làm cha con họ trông tươm tất hơn nhiều. Có điều trên mặt Đỗ Bá Lao vẫn chẳng có lấy nụ cười.

"Nếu lang quân thấy thiếp thân cũng được thì nói một tiếng, thiếp sẽ chuyển tới ở cùng lang quân, không cần mai mối dạm hỏi gì, chỉ mong được dìu đỡ nhau đi hết cuộc đời."

"Lang quân và phu nhân nhà thiếp thân là người rất tốt, đừng thấy thiếp thân chỉ được mua về, nhưng nếu đi xin phu nhân, phu nhân nhất định cho làm hộ tịch, bỏ đi tiện tịch."

"Như thế đợi Tiểu Đông Nhi đọc sách có thành tựu cũng không tới mức làm liên lụy nó."

Đỗ Bá Lao nhìn nhi tử nắm lấy váy Nhị Phì, gật đầu:" Được, nhưng mai mối vẫn cần."

Buổi tối Ngu Tu Dung nhắc chuyện này với Vân Sơ, Vân Sơ mỉm cười.

Nhị Phì lúc mới vào Vân gia kỳ thực cõi lòng đã chết, chỉ muốn sống vài năm nhẹ nhõm, đợi khi già rồi không làm việc được nữa sẽ nghĩ cách giết chết bản thân, là người chán sống rồi.

Xem ra sống ở Vân gia vài năm lại khiến nàng muốn sống rồi, còn chủ động theo đuổi hạnh phúc, đây là chuyện tốt.

"Thiếp thấy Nhị Phì ở trong nhà quen rồi, dù có gả đi vẫn có thể tiếp tục ở trong nhà làm nương tử may vá. Dù sao thiếp tích Nhị Phì lắm, làm nhiều nói nói, làm việc lại tỉ mỉ. Nhìn kỹ thì Nhị Phì và Đỗ Bá Lao rất xứng đôi, nói không chừng còn có thể sinh con."

Nhị Phì có thể sinh con hay không phải xem bản lĩnh ở Đỗ Bà Lao rồi, nếu hắn đủ lợi hại thì nữ nhân 39 tuổi không phải là không thể.

Vân Sơ thấy nên thành toàn cho hạnh phúc của người khác, đó là điều mà nhà tư bản có lương tâm, một đại địa chủ có lương tâm nên làm.

Bóc lột phải có mức độ, mới có thể kéo dài được, đại tư bản, đại địa chủ mới có cuộc sống tốt đẹp lâu dài.

Ngu Tu Dung chuẩn bị cho Nhị Phi của hồi môn một quan tiền, những phó phụ khác cũng từ trong cung đi ra góp lại được hai quan, thêm vào mấy năm qua Nhị Phì tự để giành được hơn một quan. Thế là Nhị Phì đầu gài trâm đồng, được Hỉ Nương dẫn tới hàn xá của Đỗ Bá Lao ở.

Vậy là trở thành nương tử mai mối đàng hoàng của người ta rồi.

Thành Trường An tiến vào mùa đông, cái mùa quỳ quái này rất buồn tẻ, rất nhiều người Trường An chẳng có việc gì để làm, vì thế chuyện thành thân cứ nối nhau diễn ra.

Người trong phường Tấn Xương kết bầy kết đội thành thân, đó là biểu hiện của giàu có, sâu xa hơn hội ẩm thực đệ nhất thiên hạ đã se duyên cho không ít đôi lứa, nhất là màn ca vũ tập thể ở sân mã câu.

Vân Sơ thi thoảng cũng tới một hai nhà góp vui, điểm không hay duy nhất là thân phận y quá cao, nên ngồi cùng đám ông bà già tóc bạc phơ. Y nói người ta không nghe thấy, người ta nói y nghe mãi không rõ, thôi cũng may chỉ cần cười là đủ.

Trong tháng 11 náo nhiệt ấy, Vân Sơ rốt cuộc cũng nhận được tin tức thăng quan trở thành -- Huyện thừa huyện Vạn Niên.

Vân Sơ có hơi thất vọng, y vốn cho rằng mình sẽ thành huyện lệnh cơ, đáng tiếc huyện lệnh vẫn là Trịnh Minh Đạt.

Không phải là Ôn Nhu không nỗ lực, đàn hặc một quan viên chính ngũ phẩm cứ đầy đủ chứng cứ là được, còn phải trải qua quy trình tư pháp dài.

Quy trình này ít ra phải mất nửa năm.

Vân Sơ trở thành huyện thừa là điều nằm trong dự liệu của rất nhiều người rồi, thế nên chẳng thể nói là vui mừng gì, dù sao vẫn là tin tốt.

Từ sau khi có tháp Đại Nhạn phường Tấn Xương liền có loại sinh vật đáng ghét là vịt trời, bọn chúng sống dưới mái tháp Đại Nhạn, vừa bay vừa thả bom, người trúng chiêu vô số.

Tăng nhân trong chùa lại che chở bất kỳ sinh vật sống nào, cho nên lại tới tìm người của phường Tấn Xương, xua đổi thứ sinh vật đáng ghét đó.

Thế là ngay trong buổi tối liền có đội quân leo lên tháp bắt vịt, nghe nói thịt chúng rất ngọt, Vân Sơ có được hơn trăm con.

Ngu Tu Dung không hiểu cách làm đem cánh vịt cắt hết không giết đã nấu canh của Vân Sơ.

"Có một lão trộm chim, trong nhà nuôi rất nhiều chim, trong đó có ba mươi con bồ câu, ta hỏi xin ông ta, bị sỉ nhục." Vân Sơ hậm hực nói:

"Trộm chim? Chàng nói tới Đan Dương quận công Lý Khách Sư à? Ông ấy bằng vào cái gì mà sỉ nhục phu quân?"

"Bồ câu của lão trộm chim có thể truyền tin ngàn dặm không có sai sót gì. Ta hỏi xin ông ta, ông ta lại bảo là đem con ngựa mận chín ra đổi, đúng là quá đáng."

"Con ngựa mận chín tất nhiên không được, phu quân không nói có hậu lễ đem tặng à?"

"Nói rồi, còn nói là dương chỉ bạch ngọc thượng hạng, lão trộm chim lại cho rằng ta sỉ nhục ông ta, cầm đao muốn liều mạng. Nếu không phải thấy ông ta già rồi thì ta đã bẻ hết răng cho ông ta khỏi chửi."

Bình Luận (0)
Comment