Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 328 - Q2 - Chương 109: Đại Tỷ Vân Na.

Q2 - Chương 109: Đại tỷ Vân Na. Q2 - Chương 109: Đại tỷ Vân Na.

Ngu Tu Dung nghe trượng phu kể chuyện mà nhất thời không biết bình luận ra sao, trượng phu nàng cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá thẳng, không phải là y không biết xử lý chuyện làm sao cho khéo léo, mà là không thèm, khuyên:" Đơn Dương quận công nổi danh là người yêu chim, phu quân lại lỗi mãng đòi mua, e là không ổn."

"Có gì không ổn? Ông ta hỏi chuyện kinh doanh chăn bông nhà ta có thể chia cho ông ta làm ở Đan Dương không? Ta từ chối, rồi hỏi xin bồ câu, ông ta đòi con ngựa mận chín, ta không chịu, tiếp đó bị ông ta sỉ nhục." Vân Sơ lẩm bẩm:" Sỉ nhục qua sỉ nhục lại cũng không tệ, ta xem còn thứ lão tặc tham lam nào nhòm ngó chuyện làm ăn của nhà ta không?"

Ra là vậy, chuyện này thì Ngu Tu Dung phụ họa ngay:" Đám người đó làm sao thế, chuyện như vậy mà cũng mở mồm được à?"

"Hừ, cái đám lão tướng đó đều trải qua thời loạn, năm xưa đánh trận chắc gì vì dân vì nước, chỉ muốn kiếm lấy phú quý. Giờ thiên hạ thái bình, kẻ nào kẻ nấy tham lam vô độ." Vân Sơ khinh bỉ:

"Nàng không biết lão trộm chim có hơn tám nghìn mẫu ruộng ở Đơn Dương, nghe nói viện tử ở đất phong của ông ta là một tòa quân trại. Không biết là ông ta nuôi nhiều người Đơn Dương thế làm gì."

"Nàng biết đấy, trên đời này có hai nguồn binh sĩ tốt, đó là Đơn Dương và Quan Trung. Thế nên ta thấy rất đáng nghi."

"Năm xưa Thái tông hoàng đế luôn nghĩ ngờ huynh trưởng ông ta Lý Tĩnh, giám sát cả đời. Giờ ta nghĩ, thái tông có thể xem như vị hoàng đế lòng dạ rộng lớn hiếm có, ngay loại như Hầu Quân Tâm cũng không nghi, sao lại nghi Lý Tĩnh."

"Không chừng là tại lão trộm chim, ông ta xây nhà thành quân trại, chẳng biết là đề phòng ai."

Sau khi Vân Sơ thăng quan, tất nhiên phải đi tới bái phỏng đám lão tướng một phen, mặc dù mình thăng quan chẳng liên quan quái gì tới bọn họ, có điều mang suy nghĩ uống nước nhớ nguồn, y vẫn đi một lượt.

Tới nhà người khác đều yên lành, mỗi nhà Lý Khách Sư là mở mồm đóng mồm chỉ nói tới tiền.

Theo lý mà nói thì ông ta đáng lẽ chẳng thiếu tiền, giờ trong mắt chỉ có tiền, không biết là sao ông ta lại đói khát như thế.

Vân Sơ định đợi Ôn Nhu chán chơi đắp tuyết với lão bà rồi sẽ nhờ hắn tra xem lão trộm chim muốn làm gì.

Y thực sự rất muốn có một đàn bồ câu, nếu nuôi thành công, mình và Địch Nhân Kiệt liên hệ vô cùng thuận tiện.

Còn về phần Bùi Hành Kiệm ở Tây Vực hoặc Trương Giản Chi ở Thổ Cốc Hồn thì dùng bồ công truyền tin là không được. Ở tây bắc có quá nhiều diều hâu, chim ưng, bao nhiêu bồ câu cũng không đủ cho chúng ăn.

Vân Sơ luôn cho rằng Trường An là của mình, cho nên chỉ cần là chuyện xảy ra trong tòa thành này là y quan tâm.

Sự phát triển của huyện Trường An phải theo kịp huyện Vạn Niên, nếu không đợi huyện Vạn Niên phát triển tới mức độ nhất định, bách tính trong tòa thành này vì mức độ giàu có khác nhau mà lòng người thay đổi, cuối cùng sinh ra mấy thứ giai cấp chẳng ra gì, sẽ bất lợi cho việc y chỉnh hợp Trường An sau này.

So với Vân Sơ chỉ để ý tới Trường An thì vương triều Đại Đường tất nhiên nhìn xa hơn.

Đám Lý Tích suốt ngày cùng hoàng đế thảo luận Cao Câu Ly, làm sao trợ giúp Tân La kiềm chế Cao Câu Ly.

Nhìn thế cục hiện giờ, Tân La đối diện với sự giáp kích của Bách Tề và Cao Câu Ly vẫn chưa rơi vào thế yếu rõ rệt, chưa phải là thời cơ tốt Đại Đường tích cực gia nhập.

Lý Trị hạ chiếu thư cho Oa hoàng chi viện Tân La đã nửa năm rồi, không biết sứ giả lật thuyền trên biển hay là Oa hoàng căn bản không hề định xuất binh.

Nói chung cho tới giờ chưa thấy bóng dáng của binh mã nước Oa.

Sự tồn vong của Tân La với Đại Đường mà nói là không quan trọng như tất cả mọi người nghĩ. Ít nhất Lý Trị cho rằng bốn quận Liêu Đông vốn là địa bàn của Đại Đường, bất kể thế nào cũng phải lấy được.

Lý Trị không thích cách gọi ky mi châu hay ky mi quốc, hắn thích thu thuế thật, không thích triều công vớ vẩn gì hết.

Thái tông hoàng đế là "thiên khả hãn" bốn phương tám hướng tới triều bái, nghe thì không tệ, thực tế chẳng có mấy lợi ích thực chất.

Lý Trị thích cái gì là đưa tay ra lấy, không cố kỵ nhiều.

Mắt thấy bụng Vũ Mị lại lần nữa to lên, Lý Trị càng thích gọi Hàn quốc phu nhân vào cung, kể cho hắn nghe những chuyện vui mà trong cung không có.

Vũ Mị tựa hồ mất đi cảm giác tồn tại, không mấy ai nhắc tới nàng nữa, à, nói chính xác trong triều chẳng ai đàn hặc nàng nữa.

Ngày mùng một tháng 12, Vũ Mị dẫn Lý Hoằng tới phường Tấn Xương thăm nữ nhi.

Lý Hoằng sớm mừng phát cuồng rồi, sớm thu dọn mọi thứ, suốt ngày thấp thỏm nhìn mẫu thân, nó rất sợ mẫu thân đột nhiên thay đổi hành trình.

Kỳ thực Vũ Mị tới phường Tấn Xương thăm nữ nhi chỉ là cái cớ thôi, nàng muốn gặp Huyền Trang đại sư vừa mới về kinh.

Cho nên Vũ Mị chỉ vẻn vẹn nhìn nữ nhi một cái, thậm chí còn chẳng bế nó đã bỏ Lý Hoằng ở lại Vân gia rồi tới thẳng chùa Đại Từ Ân.

Vân Sơ rất giận, không phải vì Vũ Mị thơ ở với nữ nhi mà vì Huyền Trang về mà mình không hay biết gì cả, bọn họ là láng giềng mà, thái độ thế là không tốt rồi.

Lý Hoằng muốn chơi với Vân Sơ, nhưng Vân Na ngăn cản, nó thấy gần đây ca ca bị nhiều người phân chia quá rồi, thế không được, mỗi người đều lấy đi một phần còn gì của nó nữa chứ?

Từ nhỏ Vân Na đã làm đại tỷ của toàn bộ đám trẻ con lớn nhỏ trong phường rồi, dạy bảo đứa tiểu đệ như Lý Hoằng biết thứ tự trên dưới không phải khó.

Vân Na chỉ ngồi đó bắt chước điệu bộ của Ngu Tu Dung, liếc mắt một cái, Lý Hoằng đã chạy theo như chó con, đem toàn bộ những thứ nó lấy được từ trong cung ra bày trước mặt Vân Na, mong Vân Na ghé mắt, Vân Na đã hứa chỉ cần nó cống nạp vừa ý, đại tỷ sẽ cho nó chơi cùng với đám trẻ con ở phường Tấn Xương.

Trong đó có một quả cầu huân chạm rỗng cực kỳ tinh xảo, nếu đốt hương liệu trong đó, bất kể quả cầu xoay tròn thế nào, hộp nhỏ đựng hương liệu luôn hướng lên trên, không bao giờ đỏ hương liệu ra.

Già trị phải trên 100 quan.

Còn có một chuỗi vòng cổ trân châu, đều nhau tăm tắp, nhìn ánh sáng lóng lánh tỏa ra là biết giá trị khó đong đếm.

Thế nhưng Vân Na là kỳ nữ tử coi tiền tài như bùn đất, nó chuẩn xác né tránh mọi thứ đáng tiền, lục trong đống đồ đó ra một con cừu sứ cao hai tấc.

Thứ này thực ra còn chẳng thế tính là đồ sứ, chỉ có thể nói là nằm giữa gốm và sứ, tạo hình rất đẹp, con cừu béo mũm mĩm, có đôi sừng cong, rất đáng yêu.

Lý Hoằng tức thì mắt mở to, rõ ràng là Vân Na đã lấy đi món đồ tốt nhất của nó, cứ ấp a ấp úng, muốn đòi lại nhưng không dám. Thằng bé tủi thân mồm mếu đi rồi, cuối cùng vẫn cố gắng tươi cười lẽo đẽo theo Vân Na.

Bình Luận (0)
Comment