Mấy đứa con của Vũ Mị hình như rất có duyên với Vân gia, không nói Lý Hoằng từ bé thích Vân Sơ, giờ làm chân chó cho Vân Na. Tiểu công chúa cứ thấy Ngu Tu Dung là ngoạc cái miệng không răng ra cười. Ngu Tu Dung bế cô bé suốt ngày, nếu mà nàng có sữa, có khi đã cho nó bú chẳng cần nhũ nương rồi, nhìn cô bé nho nhỏ bụ bẫm nằm trong lòng, nàng thích vô cùng:" Mẫu thân nó không thích thì chàng nói để sau này chúng ta nuôi đi."
Vân Sơ lắc đầu, cứt chó của hoàng gia cũng là của hoàng gia, không vô duyên vô cớ cho ai được, nói nhỏ:" Đợi Vũ chiêu nghi lên làm hoàng hậu, nàng nghĩ cách trả nó về, đừng đợi người ta tới đòi."
Ngu Tu Dung hôn lên gò má trắng bầu bầu của tiểu nha đầu, không nỡ rời xa:" Tiếc quá, đứa bé đẹp thế này. Lý Hoằng cũng rất đẹp, lớn lên thế nào cũng là mỹ nam tử ai thấy cũng yêu."
Cái này Vân Sơ tán đồng:" Đó là nhờ Lý gia họ đời đời nỗ lực cưới nữ tử xinh đẹp, cho nên dần dần cải thiện tướng mạo, trài qua mười mấy đời, toàn sinh ra những đứa bé đẹp đẽ đâu gì lạ."
"Nhà ta phải bắt đầu từ nàng, hai chúng ta đều trông không kém, nếu tương lai nàng sinh con ra giống Lương Kiến Phương, ta sẽ đi nhảy sông, ai kéo cũng không nổi đâu."
Ngu Tu Dung đánh y một cái:" Toàn nói linh tinh, con chúng ta nhất định đều đẹp đẽ."
Có lẽ ông trời muốn trừng phạt Vân Sơ vì cái mồm bậy bạ, sau khi y và lão bà đang thảo luận tướng mạo của nhi tử khuê nữ trong tương lai, đang ở trong quan thự làm việc thì nhìn thấy một nam tử đầu cắm hoa, mặt bôi son, đi đường uốn éo.
Nói hắn là nam tử hơi quá, nếu hắn lau hết son trên mặt đi thì tuổi chắc chưa quá 15.
"A, Văn huyện thừa, tiểu đệ Hạ Lan Mẫn Chi, làm việc ở thượng y phụng ngự, nghe Nhị di nói Vân huyện thừa là hiền tài hiếm có ở Trường An, mong Vân huynh chỉ bao nhiều hơn."
Vân Sơ nhất thời không đề phòng bị Hạ Lan Mẫn Chi nắm lấy tay, tuy là mùa đông tay hắn vẫn vừa trơn vừa ướt như con rắn độc. Vân Sơ gạt tay hắn ra, cố nén khó chịu hỏi:" Có chuyện gì?"
Hạ Lan Mân Chi tự nhiên như không ngồi ở phòng khách, còn cầm ấm trà tự rót cho mình một chén, uống xong tủm tỉm cười bình phẩm:" Hơi hơi đắng, dư vị tốt, có mùi thơm u lan, Vân huynh đúng là người cao nhã."
Nam nhân trời sinh không mặc được màu phấn hồng, nhưng tên này lại mặc trang phục phấn hồng ra mùi vị mới, nhất là eo hắn rất nhỏ, còn dùng đai ngọc siết chặt.
Nếu là nữ nhân thì Vân Sơ rất thích nhìn thêm mấy cái, nhưng mắt đào hoa lại ở trên người nam nhân thì Vân Sơ chỉ muốn nôn.
"Chiêu nghi sao lại nói với ngươi về một viên quan nhỏ như ta, với địa vị Hạ Lan gia, ngươi hẳn coi thường ta mới đúng. Có câu đạo bất đồng bất khả thuyết, uống trà xong rồi thì mời."
Hạ Lan Mân Chi tựa hồ sớm đã quen bị người ta đối xử như thế, ngồi trên ghế còn ưỡn ẹo:" Nghe nói Vân huynh và Tân La Kim Quang vương tử là đồng song, hơn nữa tình nghĩa sâu nặng, sao lại lạnh lùng với nô gia thế?"
Vân Sơ mặt âm trầm:" Ta không có thiện cảm gì với nam tử tự xưng nô gia, tới giờ ngươi vẫn có thể bình an ngồi đây là nhờ Nhị di của ngươi. Nhân lúc ta còn kiên nhẫn thì đi đi, nếu không trận đòn của Kim Quang sẽ xuất hiện trên người ngươi đấy."
Ai ngờ Hạ Lan Mẫn Chi chẳng sợ lời đe dọa đó, còn đi tới trước mặt Vân Sơ thẽ thọt nói:" Huynh đánh Kim Quang vương tử, Kim Quang vương tử càng thêm nhớ nhung huynh. Nô gia cũng mong được một trận ..."
Lời chưa dứt Vân Sơ đã tóm đầu hắn, ném thẳng ra ngoài.
Quan thự của Vân Sơ ở vị trí rất cao, ngoài cửa sổ là ao nước, giờ là mùa đông lạnh, ao trải lớp băng dày. Hạ Lan Mẫn Chi xô vỡ cửa sổ, rơi xuống băng, ngất xỉu.
Nghe thấy tùy tùng của Hạ Lan Mẫn Chi gào khóc cứu người, Vân Sơ chỉ mặt Ôn Nhu đứng ở cửa xem trò vui:" Sao không vào cứu ta."
Ôn Nhu cười quỷ dị:" Tình chàng ý thiếp, có gì nguy hiểm đâu."
Nói tới đó thì thấy Vân Sơ dùng hai ngón tay nhóm ấm trà và chén trà Hạ Lan Mẫn Chi vừa dùng ném ra cửa sổ, từ tiếng vỡ cùng tiếng gào thét, chắc là ném trúng người ta rồi, hắn cũng không khỏi hơi nhăn mặt đau hộ.
"Tên này hay qua lại nhà Lý Khách Sư, nhà Lý Khách Sư lại nổi tiếng là phòng ốc đẹp, y phục xa hoa, mỹ tỳ luyến đồng xinh xắn. Ngươi cũng tới bái phòng Lý Khách Sư?"
Vân Sơ bực mình:" Thăng quan rồi, một số trưởng bối không thể không bái phỏng, không ngờ gặp phải kẻ bất hảo. Chuyện của ngươi thế nào, làm xong chưa?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Không thành, tên đó đã lấy được quan bằng làm thứ sử Nhạc Châu, tấu chương đàn hặc của ta bị Trường Tôn Vô Kỵ áp xuống rồi."
"Hắn móc nối được với Trường Tôn Vô Kỵ sao?"
"Ừ, không ngờ tên này lại chơi lớn như thế, đem hết gia tài hiến cho Trường Tôn Vô Kỵ, một nghìn bốn trăm mẫu đất bên Vị Hà và một ngọn núi sắt. Người ta đã đánh cược lớn như thế, thắng là bình thường."
Trước kia trong câu chuyện của Ôn Nhu với Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt không có sự tồn tại của Trường Tôn Vô Kỵ.
Bây giờ nếu hắn đã nói ra, chứng minh rằng địa vị của Trường Tôn Vô Kỵ không còn vững như núi nữa.
Điều này cũng trùng khớp với lịch sử mà Vân Sơ biết, khi ngọn núi được cho rằng cao nhất triều đình Đại Đường này sụp đổ, tiếp đó sẽ thực sự tiến vào thời đại của Lý Trị.
Còn hiện giờ Trường Tôn Vô Kỵ một năm trước vừa giết chết Lý Khác, ở trên triều ông ta tuy ít lên tiếng, nhưng mỗi lần phát ngôn, dù là Lý Trị cũng phải lắng nghe.
Cố mệnh đại thần, Triệu quốc công, thái úy, trung thư môn hạ cùng thân cữu cữu, mỗi thân phận đó đều nặng chịch, đều là ngọn núi đè lên Lý Trị.
Bây giờ Lý Trị muốn lật nhào ngọn núi đó.
(*) Nói chung Lý Trị thì khá đuối, ít nhất nếu không cưới được Vũ Mị thì chắc mình chẳng nhớ gì tới ông này. Nhưng có sự kiện ảnh hưởng khá lớn tới các đời sau là qua việc phế hậu, bắt đầu lấy lại quyền lực của hoàng đế, thoát khỏi giai đoạn dài triều chính bị quan viên tác động.
Lý Nhị không tính, ông ta nắm nhiều quyền thuần túy do cá nhân quá bá.