Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 331 - Q2 - Chương 112: Người Trong Phòng Tối.

Q2 - Chương 112: Người trong phòng tối. Q2 - Chương 112: Người trong phòng tối.

Không đợi Hạ Lan Mẫn Chi nói hết, Vân Sơ tung mình phá vỡ cửa sổ của ngựa sử đài lao ra ngoài, vị trung niên ngự sử kia vậy mà không chậm, chỉ là lúc xô cửa lao ra vì mặt đất có băng mà ngã đánh oạch.

Vân Sơ đỡ vị huynh đệ chung khổ nạn lên, nói:" Ta không nghe thấy gì đâu nhé."

Trung niên ngự sử gật đầu:" Chúng ta đúng là không nghe thấy gì cả."

Khi hai người an ủi nhau thì Hạ Lan Mẫn Chi đã cởi áo ngoài, lộ ra áo trong màu phấn hồng, đứng nghiêng nghiêng dựa vào đại môn của Ngự sử đại mà cười duyên, sau dần biết thành tiếng cười của nam tử, điệu cười có chút điên cuồng.

Trung niên ngự sử mặt âm u như bầu trời lúc này:" Vân huyện thừa có thể đi rồi, nguyên do trong đó mỗ gia đã hiểu, tội không phải ở ngài."

Vân Sơ thương hại vị ngự sử này, chắp tay nói:" Đa tạ huynh trưởng, không huynh trưởng định xử lý việc này ra sao?"

Trung niên ngự sử thở dài:" Còn có thể thế nào nữa, coi như chưa từng xảy ra thôi."

Có thể ném thứ của nợ này cho ngự sử đài, tâm tình Vân Sơ cực tốt, thấy sắp tới giờ cơm rồi, y định tới thái y thự ăn chực một bữa rồi mới về. Từ khi Lão Hà trở thành y phán nơi này, gửi sáu đại sư phó tới nhà ăn lớn của phường Tấn Xương học tập, tuy làm không ngon bằng ở nhà ăn lớn, song có tới sáu bảy phần công lực rồi.

Vào đại sảnh của thái y thự, Vân Sơ liền nhìn thấy hai bộ xương trắng chia ra hai bên trái phải, chỉ không biết là chữ trên đó đi đâu rồi.

Hà y phán béo hơn không ít, giảm đi vài phần y giả như phụ mẫu trước kia, song cái bụng phệ ra lại thể hiện quan uy rõ ràng. Tất nhiên, quan uy đó không dám dùng với Vân Sơ, chủ động đứng dậy:" Đừng nhìn ta, chữ trên đó bị lão tổ tông lệnh xóa đi, còn giáo huấn bọn ta, y giả phải có trái tim, không được ủy người ta đời đời."

Nếu là lời lão tổ tông thì Vân Sơ không ý kiến gì:" Ôn dịch ở Liễu Châu ngừng chưa?"

"Mùa đông tới tình hình bệch dịch đã giảm hơn nhiều rồi, lần này lão tổ tông đích thân tới đó để thử một loại thuốc mới, nghe nói là huynh đệ tiến cử, nếu hữu hiệu sẽ thi hành ở Đại Đường."

"Tiểu đệ chỉ tiến cử ngải hoa vàng cho lão tổ tông thôi, thành thuốc thế nào không biết rồi, tin rằng lão tổ tông kinh nghiệm phong phú, ắt khiến thuốc tới bệnh đi."

"Đúng thế, trên đời này không chứng bệnh nào làm khó được lão tổ tông, chúng ta đợi tin tức tốt từ lão tổ tông là được rồi."

Theo Lão Hà tới nhà ăn của thái y thự, chỉ thấy quan viên cầm hộp thức ăn xếp thành đội ngũ dài là biết ngay Lão Hà lại làm được chuyện tốt rất được lòng người.

Vân Sơ thích cảnh dòng người xếp hàng lấy thức ăn này, ngày nào đó hoàng đế cũng làm như vậy thì còn gì bằng.

"Trước kia thái y thự cấp thức ăn miễn phí cho mọi người còn bị oán trách, bây giờ thì khác rồi, dù bỏ thêm tiền thì đồng liêu cũng không oán trách."

"Nhưng mà phiền toái là đồng liêu nơi khác cũng tới thái y thự dùng cơm, bảo bọn họ chuyển phí ăn uống triều đình cấp sang đây, bọn họ lại không chịu, đúng là không ra gì."

Đừng thấy Lão Hà than vãn chứ, cái mặt ông ta cười như hoa nở.

Vân Sơ nhìn kỹ, những người tới đây xếp hàng đều là trợ thủ của các lão đại trong các nha môn, bảo sao Lão Hà cười tới rách miệng.

Hai người bọn họ tất nhiên không xếp hàng, hai người cùng vào bếp, Hà y phán vừa lấy cơm, vừa lơ đễnh nói:" Không ai thích người đó hết, nhưng mọi người đều tránh hắn, ai cũng biết hắn là tên khốn kiếp, nhưng không ai muốn đắc tội với hắn."

"Ngươi hiểu hết, sao lại không quản được nắm đấm của mình, thấy hắn thì né là được, sao lại đánh hắn? Đây không phải Tây Vực mà chuyện gì cũng dùng nắm đấm giải quyết. Hắn dù có khốn kiếp tới mấy cũng có một nhị di che trở, giờ dính líu tới hắn, ảnh hưởng thanh danh, còn hỏng tiền đồ."

Một người lọc lõi trơn như trạch lại nói ra lời chân thành như vậy, Vân Sơ nhận ân tình này, vừa liên tục gật đầu vừa gắp thịt viên lớn vào khay của mình.

Khi ăn cơm, Hà y phán lại nói:" Ba ngày trước ta phụng chiếu đi xem bệnh cho một cung phi, phòng nho nhỏ tối om không có cửa, thối vô cùng. Chỉ có ô cửa sổ nhỏ đưa tay ra."

"Ngươi xem, tới mức đó rồi còn xem bệnh làm gì, bệnh nặng một chút mới tốt, đúng không?"

Vân Sơ vừa ăn thịt viên vừa tỉnh bơ nói:" Chúng ta chỉ là ngự y nhỏ, xem bệnh là thiên chức, cái khác không biết là tốt nhất."

Hà y phán dùng đũa chỉ y:" Đã biết thế sao còn đánh ngoại sinh của người ta thảm như vậy?"

Vân Sơ nhe rằng cười cho qua.

Người bị nhốt trong phòng tối là ai?

Lão Hà không nói, nhưng Vân Sơ cho rằng là Vương hoàng hậu.

Vì từ khi xuất hiện sự kiện yểm bùa kia, Vương hoàng hậu đã một thời gian dài không xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau khi Hạ Lan bị hạ độc chết, Vân Sơ biết Vũ Mị cơ bản đã khống chế hậu cung.

Giết chết Hạ Lan xinh đẹp trẻ trung, để lại Hàn quốc phu nhân quyến rũ đã có tuổi, Vân Sơ cho rằng có khả năng Vũ Mị cố tình.

Vì Hàn quốc phu nhân không phải sự uy hiếp với nàng, mà chính là Hạ Lan.

Đoán chừng ngay cả Lý Trị cũng biết Vũ Mị giết Hạ Lan, đó là lý do vì sao chuyện này kết thúc êm xuôi mà không truy tra ầm ĩ. Nhưng thân là hoàng đế lại biết không thể để Vũ Mị tự tung tự tác, nên mới có chuyện Lưu Nhân Quỹ điều tra chuyện này.

Bởi vì loại tâm lý tính toán thiệt hơn đó, cuối cùng mọi tội ác đều tính vào Vương hoàng hậu.

Tất nhiên đây chỉ là suy luận của Vân Sơ, hiện mỗi ngày phân tích Lý Trị và Vũ Mị đã thành một trong số lạc thú lớn nhất của Vân Sơ.

Giống như trước kia xem một bộ phim dài, chỉ hiểu nội dung đại khái, bây giờ hai người này bù đắp các chi tiết, thế là bộ phim liền hoàn chỉnh.

Đều là do tâm tư u ám tác quái, nhưng đó là tố chất quan viên phải có, cơ hội hiếm có quan sát quá trình.

Khi từ hoàng thành đi ra, Vân Sơ nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi đang cùng ngự sử trung niên kia nói chuyện, có lẽ là không thể nói là nói chuyện được, vì thân thể hắn đã hoàn toàn dán sát vào người ta rồi.

Không biết vị ngự sử thích uống canh cẩu kỷ ấy có chịu nổi không chứ Vân Sơ cưỡi ngựa chạy nhanh như lửa đốt đít.

Bình Luận (0)
Comment