Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 332 - Q2 - Chương 113: Thân Thế Khả Nghi.

Q2 - Chương 113: Thân thế khả nghi. Q2 - Chương 113: Thân thế khả nghi.

Tới Chu Tước đại nhai, Vân Sơ phát hiện ra Trường An bây giờ phồn vinh hơn nhiều, vì nếu trước kia thương nghiệp Trường An tập nập thể hiện qua những đội lạc đà, lừa ngựa lớn xuất hiện. Thương nghiệp nội bộ không tấp nập như thế, giờ đây từng xe lừa, xe trâu, xe la chở đủ thứ nguyên vật liệu đi thành hàng, lại có đại đội vận chuyển rác thái xây dựng không ngừng đi vào các phường thị.

Như công trường lớn, trông hết sức thích mắt.

Lưu Nhân Quỹ canh gác ở phường An Nghiệp, phường này đối diện với phường Quang Phúc qua Chu Tước đại nhai, trước kia Bùi Hành Kiệm chọn xây dựng lại nơi này, ý đồ ganh đua với Vân Sơ rất rõ ràng, không ngờ để lại đống đổ nát.

Nhìn bách tính như đàn kiến phân loại rác thải kiến trúc, sau đó cho vào các loại xe riêng, kéo tới nơi nên tới. Thần kỳ nhất là tất cả xe chở rác đều dùng vải bao phủ, họ nói là để không cho rác rơi xuống đường trong qua trình vận chuyển.

Có lẽ đây chính là sự chuyên nghiệp mà Vân Sơ nói.

Những người đó làm việc từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, không hề nghỉ ngơi, cho nên đống đổ nát ở phường An Nghiệp đang biến mất một cách nhanh chóng.

Vân Sơ xuất hiện ở phường An Nghiệp, Lưu Nhân Quỹ liền vẫy tay, y xuống ngựa đi tới:" Huyện tôn cần gì phải bám sát như vậy, về sau nếu có gì không hài lòng thì lệnh họ sửa chữa là được."

Lưu Nhân Quỹ lắc đầu:" Bách tính không đủ lòng tin, bản quan phải ở đây theo dõi thì họ mới yên tâm."

"Cũng phải, Trường An là nơi nhiều chuyện, huyện tôn cẩn thận cũng là nên thôi."

"Nhà ở là chuyện nhỏ, ta xem văn thư của ngươi rồi, nếu theo đó mà nói, đến tháng năm năm sau đúng là có thể trao nhà cho bách tính, ngươi có được mảnh đất lớn. Mọi người có lợi, ta không có gì để nói. Cho nên điều ta hứng thú là cách ngươi làm việc chứ không phải ngươi kiếm được bao nhiêu. Cách làm việc của ngươi rất đặc biệt, giống như thân phận của ngươi vậy, một đứa bé người Đường lưu lạc bộ lạc dị tộc, quay trở về làm quan viên ... Thú vị đấy, ngươi thực sự là người Đường sao?"

Lưu Nhân Quỹ nheo mắt nhìn Vân Sơ, thời gian qua ông ta điều tra kỹ lưỡng quá khứ của y, phát hiện thân phận của y có rất nhiều chỗ khả nghi.

Quê của Vân Sơ trên lý lịch là Tiền Lương lý huyện Ung, nhưng nơi đó thành đống đổ nát mười năm rồi, muốn tìm được người quen biết y cũng không được.

Mà từ thời thái tông đến nay, cấm chỉ nghiêm ngặt người xuất quan, dù năm xưa Huyền Trang đại sư đi về phía tây cũng khó khăn trùng trùng, phải lén vượt quan ải mà đi. Vậy cả nhà Vân Sơ trước kia làm sao xuất quan được.

Rồi làm sao y lại lưu lạc tới địa bàn người Hồi Hột, được người Hồi Hột nuôi dưỡng? Trong lý lịch hiển nhiên không ghi rõ cái đó.

Càng đáng nghi hơn, một đứa bé lưu lạc ở bộ tộc Hồi Hột, làm sao có thể lớn lên thành người Đường tiêu chuẩn.

Nếu như y chỉ ăn mặc như người Đường, nói năng như người Đường thì không có gì lạ, nhưng làm sao một đứa bé lớn lên giữa dị tộc lại có thể đạt vị trí thứ chín trong khoa khảo? Không phải vô lý à? Nói y dựa vào ba năm học ở Thái học mà có thành tích này cũng quá kinh người, không đủ thuyết phục.

Ngay cả chuyện này ông ta cũng điều tra rất kỹ, Lý Nghĩa Phù là lão sư của Vân Sơ, có thể thiên vị y nhưng Chử Toại Lương thì không phải là người có thể mua chuộc. Ông ta tới gặp Chử Toại Lương, nghe chính Chử Toại Lương miệng nói, bài thi đó định danh thứ chín là quá thấp.

Cứ cho rằng khoa cử có phần ân tình hoặc may mắn trong đó, thi từ thì không có đường tắt để đi, đó phải là chân tài thực học chân chính. Lấy ngay bài Biệt Địch Đại nổi danh gần đây ra nói, một đứa bé lớn lên trong bộ tộc người Hồi Hột có thể làm ra.

Chẳng lẽ được dày công dạy dỗ, hay còn có bí mật nào khác.

Đối diện với chất vấn nghiêm trọng của Lưu Nhân Quỹ, Vân Sơ chỉ trả lời đơn giản:" Mời xem hộ tịch của ta."

Lưu Nhân Quỹ lắc đầu:" Ung huyện trải qua thời cao tổ, thái tông, và bệ hạ, hộ tịch còn lại rất sơ sài, thêm vào nơi đó hổ báo hoành hành, bách tinh điêu linh. Nên bây giờ ngươi nói sao thì là thế."

Vân Sơ trầm giọng:" Ông đang sỉ nhục ta."

Lưu Nhân Quỹ nghiêm mặt nói:" Không phải, mà lão phu cực kỳ coi trọng ngươi, nếu ngươi là bách tính bình thường, lão phu không buồn nhìn ngươi một cái. Nhưng nhìn thành tựu của ngươi bây giờ, tới bốn mươi tuổi nắm giữ một trong lục bộ cũng là chuyện dễ dàng."

"Nếu là thế, lão phu tất nhiên phải xem cho kỹ mới có thể phó thác trọng trách."

"Vậy thì ngài cứ xem thật kỹ đi, hôm nay chúng ta nói chuyện không hợp, thế nên cáo từ." Vân Sơ nói xong nhảy lên con ngựa mận chín, bỏ đi:

Lưu Nhân Quỹ nhìn theo bóng lưng Vân Sơ rất lâu, lẩm bẩm:" Lão phu cũng muốn tin ngươi là người Đường thực sự, mọi việc làm là để chứng minh ngươi là người Đường thôi, tốt nhất là như thế, nếu để lão phu phát hiện thứ gì khác, đừng trách lão phu không biết tiếc tài."

Sự hoài nghi của Lưu Nhân Quỹ nằm trong dự liệu của Vân Sơ, chắc chắn không chỉ có ông ta, mỗi lần y thăng quan sẽ phải bị điều tra một lần. Quan chức y càng cao, điều tra lai lịch của y càng tỉ mỉ.

Vân Sơ không để ý, người biết chuyện về y đã chiến tử hết thành anh liệt Đại Đường.

Còn Phương Chính thì thành một tên ăn chơi không muốn quản chuyện, cho nên kỳ thực chuyện hộ tịch do Vân Sơ tự làm, dựa theo quy trình nghiêm ngặt của đời sau. Lấy phương thức quản lý sơ sài người Đường mà muốn tra ra sơ hở trong đó mới là lạ.

Chỉ cần biểu hiện của y không có vấn đề là được, cái này Vân Sơ chẳng sợ, y đánh cháu của Vũ Mị cũng rất quang minh chính đại.

Hôm nay Vân Sơ về nhà mức độ được hoan nghênh khác hẳn với mọi khi. Thôi nương tử đợi sẵn bên cửa, chạy nhanh tới lấy khăn mặt phủi hết bụi trên người y, còn ngồi xuống ý đồ lau cả bụi trên giày.

Ngu Tu Dung ôm nha đầu mập tủm tỉm cười đứng bên cổng, kinh khủng nhất là Vân Na chia cho Vân Sơ một miếng dưa ngọt mà nó thích nhất.

“Ca ca, rốt cuộc con khỉ có thoát khỏi bàn tay của Phật tổ không?”

“ Con khỉ có Cân Đẩu Vân lợi hại như thế, nhún một cái bay được tận một vạn tám ngàn dặm cơ mà, có nhìn theo thôi không kịp rồi.”

“ Nếu là thần tiên khác thì đúng thế, chứ phật tổ thì khó nói lắm. đây không phải tiểu thần tiên tầm thường, mà là Như Lai Phật Tổ đứng đầu cõi tây thiên đấy.”

Vân Na hỏi một câu, Vân Sơ chưa kịp trả lời thì Ngu Tu Dung và Thôi nương tử đã nhảy vào bàn luận tưng bừng, ai cũng nói lý lẽ đâu ra đó, chứng tỏ ngày hôm nay chẳng được tích sự gì, chỉ ngồi không rồi.

"Về rồi à?" Con khỉ già chắp tay đi lại trong sân, lần đầu tiên lên tiếng chảo hỏi:

Chuyện Vân Sơ đánh Hạ Lan Mẫn Chi khiến người ta xôn xao ngoài kia thì chẳng ai hỏi tới, lang quân nhà mình thích đánh người, thêm một người nào cũng chẳng lạ.

Bình Luận (0)
Comment