Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 334 - Q2 - Chương 115: Lão Tử Chỉ Muốn Thịt Thôi.

Q2 - Chương 115: Lão tử chỉ muốn thịt thôi. Q2 - Chương 115: Lão tử chỉ muốn thịt thôi.

"Hay là chúng ta vào Tần Lĩnh săn bắn?" Một lý trưởng kiến nghị:

Người khác bực mình gạt đi:" Mấy chục người thì săn được bao nhiêu? Nếu muốn đạt số lượng huyện thừa muốn, ít nhất tổ chức cuộc đi săn lớn trên 5000 người. Nhưng triều đình quy định, dân gian đi săn không được quá 80 người!"

"Huyện thừa là quan gia, chỉ cần huyện thừa dẫn đầu, chúng ta lại không gom đủ mấy nghìn người bao vây núi sao? Cùng lắm chúng ta đi từng ngọn núi, đuổi đám súc sinh tới cửa cốc nào đó, lần lượt bắt là xong."

Vân Sơ ngẫm nghĩ:" Người chỗ chúng ta có kinh nghiệm săn bắn sao?"

Nghe huyện thừa hỏi thế, một lý trưởng có tuổi lộ vẻ tự hào:" Thời thái tông, lao dịch huyện Vạn Niên chúng ta tiếp nhận nhiều nhất chính là đi săn ạ."

"Chỉ có điều khi đó nhiều người, quân ngũ cũng tham gia, nghe thái tông thống nhất an bài. Mỗi cuộc đi săn kiếm vạn tấm da cũng không thành vấn đề ... Chậc chậc, lão hán tham gia cuộc đi săn năm Trinh Quán thứ mười tám, riêng hổ đã giết 11 con."

Càng nghe mắt Vân Sơ càng sáng hơn, lúc này y đã tìm ra biện pháp duy nhất kiếm được cho phường Tấn Xương lượng lớn thịt.

Thời buổi này không đủ ăn thì đi săn cầm cự, ở thời Đường giết gấu mèo ăn thịt cũng là chuyện thường. Chỉ cần là dã thú cơ bản đều thuộc về thứ gây hại, cứ có cơ hội là giết.

Trong thành Trường An không thiếu lương thực, sở dĩ trước kia mua lượng lớn lương thực dư của bách tính huyện Vạn Niên là để nhanh chóng gia tăng tài phú cho bách tính. Để trong tay họ có chút tiền, đừng đợi khi đợt tai họa tiền tệ tiếp theo xuất hiện thì tiền không đáng giá nữa.

Phụ cận thành Trường An có sáu bãi săn hoàng gia, thông thường có thân vương, công chúa được vào săn. Cho dù thần tử có thể diện như Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Tích mở miệng, hoàng gia cũng đồng ý.

Có điều loại quan nhỏ tòng lục phẩm như Vân Sơ mà dám mở miệng ra xin vào bãi săn hoang gia, đại khái kết quả là bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.

Săn bắn ở Đại Đường là chuyện rất bình thường, chỉ cần một người lớn gan chút là có thể đeo cung vào rừng săn bắn, tất nhiên đừng để bản thân bị dã thú thu hoạch. Vây bắt là chuyện khác, trên sử sách không chỉ một hai lần ghi chuyện hoàng đế đi săn, cuối cùng thành con mồi trong hoạt động vây bắt.

Loại hoạt động này vô cùng cao cấp, hơn nữa thường sẽ hạn chế nhân số và thời gian, nếu quá thời gian mà chưa rời Tần Lĩnh, nhất định là tạo phản.

Vân Sơ về thành Trường An, triệu tập lục tào tứ bộ họp, làm rõ quy trình báo cáo xin săn bắn, sau đó ánh mắt y liền chiếu vào Kỷ vương rảnh việc buồn chán, không chậm trễ chút nào tới thẳng vương phủ của hắn.

Kỷ vương Lý Thận đang bày ra bộ mặt quyền uy cao ngạo, vừa nghe yêu cầu của Vân Sơ run tay sánh cả trà ra ngoài:" Ngươi thấy bản vương có thể tổ chức đội ngũ tham gia săn bắn năm sáu nghìn người à?"

Vân Sơ cười:" Thần hỏi rồi, Kỷ vương có tư cách tổ chức đi săn ở bãi săn hoàng gia, điều này phù hợp với luật pháp."

Lý Thận bị giọng điệu nhẹ như không của y làm bật cười:" Ngươi hỏi ai, đại tông chính, môn hạ tỉnh hay là bệ hạ."

Vân Sơ ngồi thẳng người, nghiêm túc đáp:" Đại Đường điển nghị có ghi chép, nghe nói vào thời thái tông, rất nhiều thân vương, công chúa từng tổ chức săn bắn quy mô lớn. Trong đó Ngụy vương Thái còn vẽ một bản Vi Liệp Đồ dâng lên thái tông, rất được thái tông yêu thích."

Lý Thận nhìn trái phải, thấy người không liên quan đi cả rồi, tóm cổ áo Vân Sơ rít lên:" Thái tử Thừa Càn, Ngụy vương thái, Ngô vương Khác, Tề vương Hữu, Cao Dương công chúa, bọn họ đúng là đều tổ chức săn bắn ở cấm uyển. Ngươi nói cho bản vương biết, những người đó giờ đâu rồi?"

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngàn vạn lần đừng lấy đạo lý không đáng tiền ra lừa bản vương. Ngươi không nói ra lý do, đừng trách bản vương trở mặt."

Vân Sơ thở hắt ra:" Hết cách ạ, phường Tấn Xương sắp tổ chức hội Nguyên Tiêu, do không có đủ thịt, nên phải tổ chức đi săn."

"Vì thịt à?"

"Vâng!"

"Vì thịt, vì thịt? ... Ngươi, ngươi ...!" Lý Thận chỉ mặt Vân Sơ, mấy lần nghẹn họng nói không ra, tên này mà xúi hắn tạo phản, hắn cũng thấy dễ chấp nhận hơn, thế mà vì mấy miếng thịt, ngươi, ngươi muốn bản vương liều cái mạng này à? Đã thế cái mặt y còn như thể đây là chuyện hết sức hiển nhiên:

Vân Sơ có vẻ đấu tranh tư tưởng lắm mới ra điều kiện hấp dẫn:" Toàn bộ da lông thu được thuộc về vương gia, thần chỉ cần thịt."

Làm như lão tử thèm đống da nát đó lắm vậy, tên điên này đúng là vì miếng ăn mà bất chấp, Lý Thận bị đánh bại triệt để, nhân sinh quan tan vỡ, yếu ớt nói:" Trường An có thiếu thịt đâu."

Vân Sơ thở dài:" Thiếu lắm, không chỉ thiếu thường đâu, không tin vương gia ngài đi chợ Đông Tây một chuyến là biết, trừ thịt cừu ra thì một cái lông gà cũng chẳng có. Mà lễ hội phường Tấn Xương tổ chức có quy mô thế nào thì vương gia quá rõ."

Lý Thận tin rồi, buông cổ áo Vân Sơ ra:" Ngươi muốn bản vương thay ngươi chuyển lời cho hoàng huynh chứ gì?"

" Cũng phải, vương gia ta bây giờ chỉ có chút tác dụng đó thôi, mà đáng thương nhất là, người dám lợi dụng bản vương truyền lời cho tới giờ chỉ có tên quan nhỏ xíu này. Ngươi nói xem Ung Châu mục ta thảm cỡ nào?"

Vân Sơ không để ý tới mấy lời than thân trách phận đó, tới gần xúi bẩy:" Nói một câu không dễ nghe, Kỷ vương cũng nên mời bệ hạ đi săn mùa đông để giải khuây."

Không lâu sau Lý Thận đứng trước cổng hoàng cung thở dài, hắn không muốn vào cung chút nào, hắn chẳng có lấy chút ký ức đẹp nào ở đó, hắn cũng không muốn gặp hoàng đế chút nào hết, nếu được chọn, hắn muốn đi thật khỏi cái Trường An này, làm tiểu địa chủ vùng biên viễn cũng được.

Nhưng nếu hắn không ở trong tầm mắt hoàng huynh hắn thì hoàng huynh hắn sẽ không yên tâm, xa cách càng dễ gây hiểu lầm. Bởi thế hắn không dám tới gần hoàng huynh, càng không dám cách xa hoàng huynh hắn.

Cứ mỗi một tháng Lý Thận thế nào cũng vào cung một lần ăn cơm với Lý Trị, đó luôn là bữa cơm đau khổ nhất, dài nhất vì làm gì có chuyện gì để nói, nói gì cũng phải cân nhắc trước sau kỹ lưỡng, càng không thể chỉ biết cắm mặt vào ăn không nói, thực sự thống khổ vô cùng.

Thế nên từ khi Vân Sơ xuất hiện bày ra đủ mọi thứ ly kỳ cổ quái, lại thường xuyên lợi dụng hắn chuyển lời cho hoàng đế, thực ra giúp hắn rất nhiều, vì thế hắn chẳng từ chối được.

Ít nhất hắn có thể cùng hoàng huynh chửi mắng tên khốn đó.

…………… …….

Bình Luận (0)
Comment