"Bệ hạ sẽ không tham gia chuyện nguy hiểm như vậy đâu, đương nhiên cũng không cho Kỷ vương dẫn đầu tham gia hoạt động đi săn mùa đông." Ôn Nhu vừa ăn hồn đồn vừa phân tích cho Vân Sơ khả năng hoàng đế tham gia săn bắn mùa đông mà y đang nung nấu:
"Năm xưa thái tông dẫn chư vị hoàng tử đi săn mùa thu, các hoàng tử khác đều có thu hoạch, chỉ bệ hạ là không. Khi thái tông định mắng bệ hạ, Trường Tôn Vô Kỵ nói, bệ hạ sở dĩ không săn bắn là vì nhân hiếu."
"Sau khi Trường Tôn Vô Kỵ giúp bệ hạ qua ải đó, dù bệ hạ thích đi săn tới mấy, bây giờ cũng không còn lập trường đi săn nữa rồi, tránh bị người ta nói sau lưng."
Vân Sơ gật gù thông cảm cho lý do này, hỏi tiếp:" Vậy vì sao Kỷ vương không thể?"
"Thứ bệ hạ không thích đi săn, Kỷ vương sao thích được, đơn giản vậy thôi. Ta biết, ngươi lại định hỏi hoàng tử Lý Hoằng có cơ hội tham dự săn bắn không chứ gì, có điều dù là bố trí trước thì ngươi cũng bố trí quá sớm, một đứa bé hơn ba tuổi thì biết cái gì?" Ôn Nhu lại tái phát cái bệnh suy đoán quá nhiều, nhìn chằm chằm Vân Sơ:
"Hay là ngươi muốn xem xem bệ hạ sẽ phái ai đi hộ vệ Hoằng hoàng tử để kiểm nghiệm mức độ tín nhiệm của hoàng gia với ngươi? ... Ừm, thế cũng phải, như thế qua một cuộc đi săn là có thể nhìn thấy rất nhiều thứ đấy."
Vân Sơ chớp chớp mắt nhìn Ôn Nhu, làm sao lão tử chỉ muốn kiếm ít thịt thôi mà không có tên nào hiểu đúng vấn đề nhỉ? Chính vì các ngươi làm một việc không chú tâm tới mục đích chính của việc đó nên chẳng cái gì ra cái gì đấy.
Ôn Nhu vẫn tiếp tục màn suy đoán không dứt của mình:" Tính toán trước cũng là điều tốt, không biết lo xa, ắt có họa gần ... Í, đột nhiên lại tính xa như thế, phải chăng lão bà ngươi có thai rồi."
Vân Sơ suýt ngã lần sau sẽ không nói tên này nghĩ quá nhiều nữa:" Sáng nay thấy nàng uể oải, ta bắt mạch thử, kết quả là hoài thai rồi."
Ôn Như có chút buồn bã:" Thế là thành Trường An thiếu đi một người thú vị, thêm một kẻ âm u."
Dù sao Vân Sơ cũng biết điều mình muốn biết rồi, mặc xác Ôn Nhu sống trong thế giới âm mưu giả tưởng của hắn, vội vàng về nhà. Tuy có chút nóng ruột, phản ứng của Vân Sơ khi biết tin mình sắp làm cha khá bình thản, kết hôn sinh con sẽ là chuyện sẽ tới, chuyện này y có đủ tự tin.
Lần đầu tiên về nhà không thấy Ngu Tu Dung không bế tiểu công chúa mập mạp, nàng còn bọc bản thân kín mít, hai chân cho dưới bàn, cửa sổ mở toang, đang thất thần nhìn bầu trời xám xịt.
Thất thần chưa nói thi thoảng còn cười ngốc ngếch mấy tiếng rồi nhìn Vân Na tựa hồ muốn kéo nó tới dày vò.
Vân Na cách Ngu Tu Dung hơn một trượng, sợ đụng vào bụng tẩu tử, làm chất nhi của mình không còn.
Vân Sơ nhìn cảnh tượng kỳ cục đó không biết nói sao, sờ trán Ngu Tu Dung:" Đừng quá để ý, cứ sống bình thường, con khỏe lắm."
Ngu Tu Dung nắm tay trượng phu:" Thiếp chỉ đang cười thế gian vô thường, hôm nay thiếp tới rừng trúc tản bộ, không ngờ thấy vở kịch lớn nhân gian."
"Kịch gì, ở rừng trúc chỉ có hai nữ nhân quỳ, một gãy xương sườn, có gì hay."
"Nhân vật chính không phải họ, mà là quản sự nhà tắm Nhị Ngưu, bình thường thấy hắn lầm lỳ ít nói, không ngờ cảnh tượng nhìn thấy làm thiếp không khép miệng lại được."
Vân Sơ tranh thủ ngồi xuống bên nàng, ôm eo lão bà:" Nói nghe xem."
"Phu quân, thong thả rồi nghe thiếp kể."
Chuyện phải nói từ hội mỹ thực đệ nhất thiên hạ, trong ban tạp kỹ mà phường Tấn Xương mời, có một nữ tử chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ biết mặc áo sa mỏng manh, để người ta buộc vào vòng quay lớn, chuyên môn nhận phi đao.
Chẳng biết vì sao mẹ Nhị Ngưu từng tìm cho nhi tử vô số lão bà nhìn trúng ngay nữ tử chuyên nhận phi đao đó.
Dưới ánh mắt sâu cay của mẹ Nhị Ngưu, cho rằng kỹ tử đó mắt to, miệng to, chẳng những là thanh quan nhân, còn có mông to, ít nhất có thể sinh cho Nhị ngưu tám đứa con.
Còn về phần thanh danh, đem so với việc có thể sinh cho Nhị Ngưu tám đứa con thì không là gì hết.
Vì thế lão nương của Nhị Ngưu yêu cầu nhi tử nghĩ cách mua nữ tử đó về với giá thấp nhất.
Nhị Ngưu nhờ người đi hỏi giá Thu Nương, kết quả Thu Nương ra giá 90 quan, hơn nữa không mặc cả. Dù sao nữ tử miệng to mắt to đó dung mạo cũng xuất sắc.
Mà Nhị Ngưu không biết làm sao lại thích Thập Thất Nương từng được hoàng đế khen ngợi cũng đang dưỡng thương.
Hơn nữa hắn lại quan tâm ân cần cực kỳ, dù Thu Nương cảnh cáo hắn không thể có quan hệ gì với Thập Thất Nương, Nhị Ngưu vẫn không đổi mối tình si.
Lâu dần trong phường có tin đồn, Thập Thất Nương và Nhị Ngưu yêu thương nhau, nhưng bị nữ nhân tham tiền Thu Nương ngăn cản.
Tin đồn rất khó nghe, rồi ngay cả chuyện Thập Thất Nương có thai cũng thấy bàn tán, nghe nói, người qua tay là Nhị Ngưu.
Thập Thất Nương là cây sinh tiền của Thu Nương, chỉ cần chân lành lại là sẽ kiếm cho nàng khoản tiền lớn. Nếu mà bây giờ tin đồn tấm thân Thập Thất Nương không còn băng thanh ngọc khiết truyền ra, để đám công tử ca ở phường Bình Khang biết, Thập Thất Nương sẽ không đáng một đồng.
Vì thế Thu Nương thấy Thập Thất Nương không thể tiếp tục ở lại phường Tấn Xương nữa, phải đưa về phường Bình Khang. Nhị Ngưu hay tin chẳng những chặn xe ngựa, còn thổ lộ nỗi nhớ nhung với Thập Thất Nương.
Thập Thất Nương căn bản chẳng thích Nhị Ngưu, tất nhiên là không chịu nhận, Thu Nương càng chửi bới om xòm, Nhị Ngưu vẫn si tình như cũ, chất vấn Thập Thất Nương, nếu không thích hắn, vì sao nhận lễ vật của hắn, còn cười với hắn ...
Ngu Tu Dung kể tới đó thì cười tới không sống nổi nữa, Vân Sơ hết hồn, không thể để nàng cười như vậy được, ảnh hưởng tới thai nhi. Nghe tới đó thì y cũng đoán ra mưu kế của Nhị Ngưu rồi.
Đám đông vây quanh mỗi lúc một nhiều, Thu Nương sợ chuyện này bị lan đi, thế là quyết đoán kéo nữ tử chuyên hứng phi đao từ trong xe ra, giơ thân khế lên nói với Nhị Ngưu đây mới là lương phối của hắn.
Nếu hắn có 30 quan tiền có thể lập tức dẫn đi làm lão bà, nếu không có thì khỏi nghĩ, càng đừng mong có dính dáng gì tới Thập Thất Nương.
30 quan tiền, nặng tới hơn 200 cân, làm gì tiểu hộ có thể bỏ ra được, đây là kế hoãn binh của Thu Nương thôi, đợi nàng về tới phường Bình Khang rồi sẽ có cách xử trí Nhị Ngưu.
Vạn vạn lần không ngờ tới, Nhị Ngưu bảo Thu Nương đợi chốc lát, chạy ra ngã rẽ vác bao tải tiền tới, vứt uỳnh lên xe ngựa, lấy thân khế trong tay Thu Nương rồi vác nữ tử miệng to mắt to lên vai, nghênh ngang bỏ đi, không thèm nhìn Thập Thất Nương một cái.
(*) Thanh quan nhân: Bán nghệ no bán thân.