"Ha ha ha, phu quân không nhìn thấy chứ, Thu Nương kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, đuổi theo Nhị Ngưu muốn đòi người về, nhưng bị hương thân ngăn cản ... Ha ha ha ..."
Vân Sơ liên tục vuốt lưng cho Ngu Tu Dung, giúp nàng thở đều lại, Ngu Tu Dung ngừng cười, nhìn Vân Na tròn xoe mắt nghe câu chuyện mà nó chẳng thấy đáng cười chỗ nào, dặn:" Phu quân sau này phải chú ý, nhà ta có khuê nữ, không được để bị lừa."
Cái này Vân Sơ không lo, kẻ nào mù mắt đi lừa Vân Na chứ, nó dùng gậy đập cho sống không bằng chết.
Thôi nương tử cũng cười chảy nước mắt kiến nghị:" Lang quân, Nhị Ngưu có thể dùng được rồi. Qua chuyện này có thể thấy thằng bé đó không thiếu đầu óc, hành sự không thiếu thủ đoạn, làm gì cũng đi trước Thu Nương một bước."
"Thằng bé này lớn rồi, lang quân luôn lo Khúc Giang lý không dễ khống chế, thiếp thân cho rằng có thể phái Nhị Ngưu tới đó làm lý trưởng. Một cái nhà tắm không đủ cho nó thể hiện tài hoa."
Vân Sơ mới hai ngày trước từ Khúc Giang về, nói thật, người ở đó tuy cần cù nhưng rất ngốc, làm việc chẳng có tí thông minh nào.
Rõ ràng đã giàu có rồi, trừ nhà cửa và ăn uống thay đổi, còn tố chất không theo kịp. Khúc Giang đâu phải không có nước, có cần biến bản thân thành đen xì xì như thế không?
Nhất là nhìn thấy đứa bé dùng bàn tay bẩn thỉu cầm bánh bao trắng, ăn luôn cả dấu tay, Vân Sơ thấy không thoải mái.
Trong công việc bẩn một chút không sao, nhưng cuộc sống cũng bẩn thì khó chấp nhận, chỉ có thể nói, không thích tắm là thói xấu nhất của Vân Sơ.
Thôi nương tử thấy Vân Sơ ngầm thừa nhận rồi thì đứng lên:" Thiếp thân đem ý nguyện của lang quân báo cho Lưu quản sự, để ông ấy báo cho Nhị Ngưu."
Nói rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Nhìn bộ dạng đó của Thôi nương tử, Vân Sơ ít nhiều có chút cảm khái, nhiều lúc con người ta giống Don Quijote vũ trang toàn thân, nhìn tựa anh dũng, cuối cùng tiếc nuối phát hiện, mình chẳng thay đổi được gì, rồi bản thân thay tới mình cũng không nhận ra.
Thật may, cá tính của Vân Sơ quá mạnh, y giống tháp Đại Nhạn ngoài cửa sổ, đâm thẳng lên trời, tới đâu ngay cả trời đất cũng phải nhường đường, tựa thành một cảnh sắc riêng.
Mảnh đất Trường An này sau khi nuôi dưỡng bốn vương triều vĩ đại Tần, Hán, Tùy, Đường, rốt cuộc cũng đã lộ ra sự xu hướng suy tàn.
Thời Tần, nó như một thiếu niên bừng bừng sinh khi, thời Hán, nó là thanh niên khí huyết thịnh vượng, thời Tùy, nó là tráng niên như ánh mặt trời chính ngọ. Bây giờ sau khi nuôi lớn đứa con Đại Đường tráng kiện nhất, rốt cuộc nó đã lực bất tòng tâm.
Trường An không thay đổi gì cả, chẳng qua nó không theo kịp yêu cầu ngày một tăng của người ta thôi.
Vân Sơ cho rằng, chẳng qua sau mấy nghìn năm vất vả, nó mệt rồi, chỉ cần trút vào đó sinh cơ mới, Trường An sẽ lần nữa bay lên như mặt trời mọc ở phương đông.
Nhân viên của Vân gia rất ít khi xảy ra thay đổi, chủ yếu là vì bọn họ không có mấy người mà dùng, Cửu Phì theo Trương Gián Chi đi Thổ Cốc Hồn, Thôi nương tử quản lý nội trạch và chuyện kinh doanh độc quyền.
Lưu Nghĩa phụ trách công tác liên lạc bên ngoài của Vân gia còn phải dạy dỗ nhi tử quản lý phường Tấn Xương.
Ở Đại Đường đề bạt bộ hạ không giống cái thế giới kia của Vân Sơ cho lắm, ở cái thế giới kia, đề bạt bộ hạ không tốt, tối đa bị mắng, mất chức. Ở Đại Đường, đề bạt bộ hạ không tốt, đôi khi mất luôn cái mạng.
Cho nên Vân Sơ không vội đề bạt ai, Thôi nương tử và Lưu Nghĩa mất nhiều năm quan sát mới thành gia thần.
Còn người khác muốn thành gia sinh tử hay gia thần của Vân gia phải xem đã, bình quân mười năm thêm một người là được.
Giờ có thêm Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu họ Tằng, tên đầy đủ là Tằng Nhị Ngưu, khi tới bái tạ Vân Sơ coi trọng, Vân Sơ đặt cho hắn một cái tên rất hay --- Tằng Phúc.
Vì Vân Sơ xây nhà quy mô lớn ở Trường An, nên bất kể ai tới Khúc Giang lý, phải khống chế được lò gạch ở nơi đó.
Nhìn hiện trạng của Khúc Giang lý, Vân Sơ nhận ra, một lý phường tố chất không theo kịp sự giàu có thì chẳng có mấy tiền đồ.
Phái Tằng Phúc tới, ít nhất có thể rửa sạch đám người đen xì đó, thay đổi tố chất.
Khoản tiền cuối cùng của hội mỹ thực thiên hạ cuối cùng đã lấy đủ, Vân Sơ hứa với hoàng đế xây học đường và nhà thuốc được lập tức thực thi.
Nếu lần sau Lý Trị tới phường Tấn Xương mà không thấy hai thứ này, Vân Sơ có thể tính phạm tội khi quân.
Sự vụ của nhà thuốc thì phải thương lượng cẩn thận với Hà y phán mới có thể quyết định là nhập hàng từ thương nhân dược liệu nào, thêm nữa là kiếm hai ti y cấp thấp tới nhà thuốc bắt mạch cho mọi người.
Ở Đại Đường, kiếm một lang trung tốt thậm chí còn khó hơn kiếm một tướng quân giỏi. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, theo thống kê của thái y thự, lang trung được phép hành nghề trong nhà thuốc do quan phủ mở chỉ có hơn 2400 người.
Những người này không những phải phụ trách khám bệnh bốc thuốc cho bách tính, còn phải giám sát tình hình bệnh dịch địa phương. Cứ giả sử tất cả những người này hợp cách, với Đại Đường có 1300 vạn họ mà nói, bình quân mỗi một lang trung phải ứng phó với hơn một vạn người.
Ngoài lang trung được quan gia thừa nhận, còn có những lang trung gia truyền, trong số họ có nhiều người trình độ cực cao, họ khinh thường quan chức, chỉ muốn lấy y thuật truyền gia, sống cuộc đời bình thường.
Vân Sơ không cần nghĩ cũng biết, số lượng lang trung này ít ngang với sừng lân lông phượng.
Còn về phần đại bộ phận lang trung khác, họ xem bệnh dựa vào vận may, người tìm họ chữa bệnh cũng cần thắp hương.
Loại bác sĩ đó Vân Sơ thủa còn nhỏ gặp rồi, khi đó có một con la trong nhà y chẳng biết vì sao bị phình bụng, mới bác sĩ có tiếng đương địa tới. Ông ta chẳng nói một lời cắm ống tiêm to vào dạ dày của con la, sau đó rút ông tiêm ra, để lại kim tiêm, nói tiết khí ra là được, sau đó thu hai tiền rồi đi. Sau đó ông ta đi khám bệnh cho bà Trương ở đầu thôn.
Hiệu quả rất rõ ràng, hơi thối từ đầu kim liên tục xì ra, chẳng bao lâu bụng con la nhỏ đi. Khi mọi người đều nghĩ con la khỏi rồi thì đầu mũi kim to bắt đầu có máu chảy ra ... Mọi người vội vàng rút kim, máu chảy ít đi, nhưng không lau sau con la bắt đầu nôn ra máu.
Nửa đêm nó chết.
Khi Vân Sơ rất lo cho bà Trương thì bà ấy sống lại, mười năm sau khi Vân Sơ rời nhà đi học đại học, vẫn thấy bà Trường ngồi dưới gốc hòe cổ thụ đầu thôn khâu đế giày.
Cho nên nhà thuốc phải xây dựng, có lang trung chữa trị và không có lang trung chữa trị là rất khác.