Về phần học đường của phường Tấn Xương kỳ thực được Vân Sơ làm từ sớm rồi, Vân Sơ không giao trẻ con trong phường cho một tiên sinh, chỉ để người ta tiến hành sinh nở tư tưởng.
Vì thế y kiếm một ít học sinh nghèo từ Quốc tử giám tới làm lão sư, các vị lão sư này ngoài dạy học có thể ăn ở miễn phí trong phường, đãi ngộ thế là cao rồi.
Phiền toái bây giờ là cái đám tầm nhìn hạn hẹp trong phường không muốn đưa con tới học đường học, bọn họ chỉ thích đợi con mình lớn lên chút rồi đưa tới Vân gia làm nô phó kiếm tiền.
Nói không chừng sau này có đứa giống Tằng Nhị Ngưu, thành quản sự uy phong lẫm liệt, rồi thành lý trưởng.
Bọn họ dường như không nhìn ra đực điểm lớn nhất của Nhị Ngưu là biết chữ.
Đào Hoa Giang thường có cá lớn, nên trường tư thục phường Tấn Xương có tên là Đào Hoa Giang.
Mỗi buổi sáng Vân Sơ đều nhìn thấy Lưu Nghĩa như môn thần mặt âm trầm đứng ở cửa học đường kiểm tra nhân số, phát hiện đứa bé nào không đi học, ông ta sẽ cầm roi trúc tới nhà đó.
Rất nhanh cả cái nhà đó chó chạy gà bay, sau đó cha hoặc mẹ khóc lóc đưa con tới học đường.
Nói lý với người Đường, nhất là người Quan Trung cơ bản là vô ích, vùng này từ cổ xưa đã là cái nơi trọng võ khinh văn.
Quan Trung là cái nơi lưu truyền truyền thuyết phong hầu trên lưng ngựa, đời đời đều thế, cho dù ở Đại Đường cũng xuất hiện đại văn nhân, đáng tiếc trên chín thành tới từ thế gia và đại hộ.
Mấy chuyện này Vân Sơ không phải đụng tay vào, vài câu nói của Ngu Tu Dung là có thể giải quyết rồi, y có việc quan trọng hơn.
Kế hoạch vây săn của Vân Sơ đã chính thức đưa lên thiếu giám phủ, cái cơ cấu chuyên môn xử lý sự vụ hoàng gia này không trả lời Vân Sơ, khi tiễn y ra ngoài chỉ có tặng kèm sự khinh bỉ.
Vân Sơ đoán chừng mình vừa ra ngoài, người thiếu giám phủ vứt ngay bản kế hoạch thư của y vào chậu than sưởi ấm.
Chả sao, Vân Sơ chẳng hi vọng thiếu giám phủ giúp mình, y chỉ làm theo quy trình, quan trọng là phải nhìn Lý Thận có giúp được y đạt thành nguyện vọng không?
Giả như không được, hội Nguyên Tiêu của phường Tấn Xương năm nay chỉ đành thu hẹp quy mô, hơn nữa lấy bán hàng hóa làm chủ đề.
Trong một năm, công tác trọng yếu chỉ có vài mục đó thôi, Vân Sơ thấy mình chăm chỉ tới mức này là hiếm có rồi.
Phải biết rằng đám Trịnh huyện lệnh năm xưa đa phần là ở giáo phường ti với thanh lâu, vừa xem ca vũ vừa ngâm thơ, hoặc cầm mũi tên ngắn ném vào ống. Rảnh rỗi đến quan nha ngáp ngắn ngáp dài xem qua loa ít văn thư, xem xem có lợi lộc ít nhiều gì không mới xử lý.
Ngoại trừ công tác ở huyện nha, mỗi tối Vân Sơ lại có thêm công tác nặng nề không kém, là kể chuyện. Con khỉ già nghe vô cùng chăm chú, Vân Sơ kể chuyện cũng ngày càng lĩnh ngộ tinh túy. Đến khi y cho cả con báo heo trong nhà vào truyện, Con khỉ già rất bất mãn với hành vi tùy tiện của y.
Thế là câu chuyện báo heo tinh trộm gậy của Trư Bát Giới, tổ chức đại hội gậy bị Con khỉ già sửa thành Sư tử vàng trộm đinh ba của Trư Bát Giới mở đinh ba hội.
Lập tức Vân Na ôm con báo nghe kể chuyện không vui, vì con báo heo đúng là đã trộm gậy của nó.
Chứng cứ rất rõ ràng mà Con khỉ già lại phủ quyết, dù Vân Na làm nũng thế nào cũng vô ích.
Con khỉ già nghe câu chuyện Vân Sơ kể với tinh thần nghiên cứu học thuật, nhưng đôi khi ông ta tựa hồ cũng rơi vào hồi ức xa xăm.
Nhất là khi Vân Sơ kể tới quốc vương nữ nhi quốc ôn nhu mỹ lệ, thiện lương si tình, đoan trang điển nhã.
Khi sư đồ Đường Tăng đi qua nước Tây Lương, nghe nói Đường Tăng là cao tăng Đại Đường, thấy đây là mối lương duyên trời ban, liền muốn tuyển Đường Tăng làm quốc vương, cùng Đường Tăng kết hợp, truyền thừa đế nghiệp.
Nhưng Đường Tăng chỉ một lòng muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh, cuối cùng nàng cứu Đường Tăng khỏi tay bọ cạp tinh rồi cáo biệt, cảnh tượng chia tay làm ai nấy nát lòng.
Con khỉ già khi đó dùng ánh mắt làm người ta sở gai ốc nhìn Vân Sơ, Vân Sơ chẳng bận tâm tới ông ta, kể đoạn đó y nhìn Ngu Tu Dung, ánh mắt chứa chan mật ngọt ấy khiến y không kìm được lấy đũa gõ lò sưởi ngâm, ngâm bài Nữ Nhi Tình trứ danh.
Uyên ương cùng lượn, bướm cùng bay
Xuân sắc tràn đầy, lòng đắm say.
Nữ Vương khe khẽ nhìn tăng hỏi:
Nữ nhi có đẹp chăng hỡi chàng?
Vương quyền phú quý chỉ là hư
Lại còn giới luật thanh quy ư ?
Vứt đi, bỏ hết, không màng đến.
Chỉ cần có chàng, đời đã dư.
Vân Sơ vốn có giọng ca rất tốt, lúc này vừa gõ nhịp vừa biểu diễn bài Nữ Nhi Tình quá quen thuộc, lòng không khỏi hoài niệm chuyện xưa cũ, cảm xúc đó được giọng nam trung của y thể hiện ra, khiến Ngu Tu Dung, Thôi nương tử nghe mà nước mắt tuôi rơi. Vân Na há hốc mồm.
Nữ Vương khe khẽ nhìn tăng hỏi:
Nữ nhi có đẹp chăng hỡi chàng ?
Vân Sơ cố tình đem đoạn điệp khúc động lòng người ấy nhìn Con khỉ già đọc thêm mấy lượt.
Hôm nay con khỉ già không giống mọi khi nghe mãi không biết chán mà bình tĩnh nói:" Đêm khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Nói xong rời phòng trước tiên.
Thôi nương tử lau nước mắt mãi không hết:" Bài ca thật hay."
Ngu Tu Dung vừa xụt xịt vừa hỏi:" Huyền Trang đại sư năm xưa đi thỉnh kinh thực sự gặp phải quốc vương nữ nhi quốc sao?"
Vân Sơ tin Con khỉ già đừng hòng bình tĩnh được như bề ngoài, đến y khi hát bài này còn có chút nghèn nghẹn cơ:" Có thật, trên Đại Tuyết Sơn ở Tây Vực, nói đó có quốc gia lấy nữ tử làm chủ, Huyền Trang đại sư hai lần ở lại đó."
"Ý thiếp nói Huyền Trang đại sư thực sự giống phu quân kể, một lòng vì thỉnh kinh mà không để ý tới mỹ nhân à?"
"Chuyện này thì nàng phải hỏi Con khỉ già, đừng hỏi ta."
Ngu Tu Dung nhìn trái nhìn phải, còn cẩn thận nhét Vân Na vào tron chăn mới nói nhỏ:" Nhìn phản ứng của Con khỉ già thì tám phần là phá giới rồi."
Vân Sơ không đáp, cứu Vân Na từ trong chăn ra, nữ nhân là thế, nghe một câu chuyện tình cảm là dễ nhập tâm vào đó, làm như các nàng biến thành quốc chủ nữ nhi quốc hết rồi vậy.
Hôm đó Vân Sơ gặp quả báo, khi đi ngủ Ngu Tu Dung vẫn chưa chịu thôi, cách Vân Na vờ ngủ, nàng nhích người lên kề sát đầu Vân Sơ, còn lắc tay y thủ thỉ:" Phu quân, đừng ngủ vội, chàng nói đi, rốt cuộc Huyền Trang đại sư có động lòng không?"
Vân Na không chịu nổi, hét một tiếng rồi ôm gối nhảy xuống giường chạy về phòng mình, nó thề, thà ngủ với hai Đại Phì chứ không ngủ với ca ca, tẩu tẩu nữa, bọn họ quá kỳ quái.