Trường An lại có một trận tuyết nhỏ, lần này chỉ có lớp tuyết mỏng manh phủ lên mặt đất, đây là thời cơ đi săn tốt nhất.
Hôm đó Lý Thận dẫn Lý Hoằng tới Vân gia, hắn mặc một bộ đồ đi săn, trông tinh minh mạnh mẽ cực, không thể không thừa nhận, gen của Lý gia quá tốt. Chân dài tay dài chưa nói, còn eo thon, mông vểnh, dù thân vương rụt đầu làm rùa như Lý Thận, chỉ cần ăn mặc chút liền thành mỹ nam tử hiếm có.
"Bệ hạ cho phép rồi, muốn ta phò tá hoàng tử Hoằng, thanh trừ dã thú trong bãi săn hoàng gia, vì dân trừ hại."
Câu trả lời này không làm Vân Sơ bất ngờ mấy, có điều Lý Thận võ trang thế kia thì quá dư thừa rồi, vì sau người Lý Hoằng là nam tử khôi vĩ, rõ ràng Lý Thận chỉ tự ảo tưởng thôi, chức phó soái của hắn là hữu danh vô thực giống Lý Hoằng vậy.
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ gặp Tiết Nhân Quý, Ôn Nhu từng nói với y, nếu như gặp một tráng hán cao quá bảy thước, râu dưới cằm rậm rạp, người đó ắt là Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý cao tới hai mét, gương mặt hơi dài nhưng đường nét góc cạnh rất rõ ràng, như từ một thạch tượng đá đại lý khắc ra vậy, toàn thân toát ra một khí thế vững trãi như núi. Hắn đứng phía sau Lý Hoằng bé như hạt đỗ, chênh lệch đó hết sức buồn cười.
Vân Sơ ôm quyền thi lễ, Tiết Nhân Quý chẳng phản ứng, ánh mắt luôn đặt lên người Lý Hoằng.
Đây là một vệ sĩ tốt, Vân Sơ không phật ý, trước mặt Lý Hoằng đang làm ra vẻ nghiêm nghị, gọi Vân Na.
Thế là Lý Hoằng như con chó nhỏ lè lưỡi chạy theo Vân Na lấy lòng, theo đại tỷ vào hậu trạch, để lại Tiết Nhân Quý ngây ra tại chỗ, không biết làm sao.
Vân Sơ chỉ hậu trạch nói:" Hoằng hoàng tử đi thăm muội muội."
Tiết Nhân Quý nhìn Vân Sơ một cái xoay người bỏ đi, tiếp tục đứng sừng sững như trái núi trước cổng hậu trạch.
Lý Thận chỉ đợi có thế, cũng bỏ ngay vẻ vương gia uy nghi phong độ, kéo ngay Vân Sơ vào phòng hỏi nhỏ:" Huyền Trang đại sư thực sự có dính líu với quốc chủ Đông Nữ quốc à?"
Vân Sơ đính chính:" Người ta là Tây Lương Nữ Quốc, không phải Đông Nữ Quốc."
"Phì, trên đời này chỉ có Đông Nữ Quốc, đâu là Tây Lương Nữ Quốc rắm chó gì ... Í, cũng phải, Đông Nữ Quốc ở Tây Thục, không ở Tây Vực, chẳng lẽ có cái Tây Lương Nữ Quốc thật?" Vị vương gia buồn chán này sau khi tiếp xúc với Vân Sơ thời gian dài cũng bắt đầu mở mồm ra là rắm chó, ngậm miệng lại con mẹ nó rồi:
Vân Sơ tỉnh bơ:" Tin đồn, tin đồn ấy mà, vương gia đưa Hoằng hoàng tử tới rồi, thế còn ai nữa?"
Lý Thận không hài lòng vì thái độ hời hợt của Vân Sơ với chủ để nóng hổi của Trường An này, vẫn đáp:" Dẫn đội là Anh công, người còn lại đều do Anh công triệu tập."
Vân Sơ hơi cau mày, thế này e hoạt động kiếm thịt của mình thành ý nghĩa khác giống Ôn Nhu suy luận mất:" Nếu thế thì còn cần thần làm gì nữa?"
"Ngươi còn làm gì nữa, giống ta, dẫn dân tráng huyện Vạn Niên, phụ trách lùa dã thú tới."
"Ý thần là, giờ phân phối con mồi ra sao đây, thêm bao nhiêu người không liên quan, toàn người thân phận địa vị, đến trẻ con bôn tuổi cũng có thân phận cao hơn thần. Nếu thần huy động mấy nghìn dân tráng, cuối cùng chẳng được chia con mồi thì thần còn đi săn cái rắm gì nữa."
Nghe Vân Sư tức tới mức chửi bậy trước mặt mình luôn, Lý Thận rốt cuộc tin tên này hoàn toàn nhắm vào mấy miếng thịt rồi:" Ngươi lo đám lão tướng lấy hết con mồi của ngươi à?"
Vân Sơ hậm hực:" Vương gia, giờ thần thấy đám lão tướng này là sợ, bọn họ cái gì cũng ăn, ăn xong lại chẳng để cho người khác."
Lý Thận vỗ vai Vân Sơ:" Lần này người chia con mồi là Hoằng hoàng tử."
Vân Sơ cả kinh, chuyện này ý nghĩa thế nào y cũng biết:" Nó chỉ là đứa bé chưa tròn bốn tuổi, các ngươi hại nó như thế, còn lương tâm không?"
Lý Thận lạnh nhạt nói:" Bệ hạ dặn như thế, Vũ chiêu nghi cũng tán đồng, ngươi xưa nay giao hảo với Hoằng hoàng tử, bây giờ lại thiếu thịt, có thể bảo Hoằng hoàng tử hạ lệnh đem hết thịt giữ lại cho ngươi."
"Như thế Hoằng hoàng tử sau này phải làm sao với các lão tướng, người ta sẽ nói Hoằng hoàng tử bị tên gian nhân ta xúi bẩy."
"Ngươi nghĩ rằng lợi ích của hoàng gia dễ nhận lắm à? Chuyện này đơn giản thôi, ngươi bảo Hoằng hoàng tử phân phối con mồi đều cho mọi người, thế là xong."
Vân Sơ không nói không rằng nhìn Lý Thận, Lý Thận không ngốc, dứt khoát nói:" Ta không gánh tội cho ngươi đâu, ngươi có thể lấy phàn thịt của ta, còn đừng hòng muốn ta gánh tội thay."
Thấy tên này không chịu, Vân Sơ chuyển ánh mắt tới Tiết Nhân Quý đứng cả đống ở đó.
Lý Thận nhìn theo ánh mắt y, tán đồng ngay:" Không lớn không nhỏ, không cao không thấp, rất thích hợp gánh tội, cứ quyết định thế đi."
"Ba ngày sau chúng ta xuất phát tới cấm uyển săn bắn, ngươi chuẩn bị nhiều cho săn chút."
Nói xong là đi, trước khi đi còn thương xót nhìn Lưu Nhân Quỹ đứng đó nãy giờ, cảm thấy Vân Sơ là tên thất đức, cả người thật thà như vậy muốn hại, không phải là người mà.
Vân Sơ không nhìn nhận sự việc như vậy, y biết nhiều hơn Lý Thận, Tiết Nhân Quý chính là người đám Lý Tích nói dùng để xung phong hãm trận, là mãnh tướng thế hệ mới họ nâng đỡ.
Nếu Vân Sơ lấy hết thịt đi, đám người kia chắc chắn không chịu, nhưng Tiết Nhân Quý dùng số thịt đó làm cơ hội thăng tiến, họ nhất định cực kỳ tán đồng.
Chỉ cần đưa Tiết Nhân Quý ra khỏi cung vệ mà bọn họ không chen vào được, mới có thể đưa người này ra chiến trường, xung phong hãm trận.
Vừa rồi Lý Thận nói rất đúng, Tiết Nhân Quý không lớn không nhỏ, không cao không thấp, rất thích hợp gánh tội.
Vân gia có hai thớt bảo mã đỉnh cấp, Vân gia có mãnh tướng, Vân Sơ cũng rất quen thuộc với săn bắn, khi người khác coi sắn bắn là lạc thú thì y sắn bắn để được no cái bụng. Thế nên ở chuyện săn bắn, Vân Sơ rất chuyên nghiệp.
Chỉ là Vân gia không có chó, thế là Vân Na đeo dây xích cho Đại Phì, chuẩn bị dắt nó đi săn.
Cửu Phì không có nhà Vân Sơ dắt theo Bát Phì, Thập Phì và Vân Na đi. Vốn định mời cả Con khỉ già đi cùng, nào biết lúc này Con khỉ già đã nằm trong đống da thú, vừa uống rượu, vừa ngâm nga bài Nữ Nhi Tình, tiêu dao tự tại.
"Huyền Trang đại sư không lột da khỉ của ông ra à?" Vân Sơ thấy Con khỉ già vẫn lành lặn thì hơi thất vọng:
"Không, chẳng biết do mặt dày hay là đúng là có chuyện ấy, Huyền Trang nghe xong chẳng mảy may phản ứng. Lại còn bảo ta hát bài này mấy lần, cuối cùng nói, thư hư vô luôn là mỹ hảo nhất.
"À phải, Huyền Trang đang xem Tây Du Thích Ách Truyện, ông ấy còn bình luận, năm xưa chuyện ta làm ở Thạch Quốc quá tàn nhẫn, bị Phật tổ đè dưới Ngũ Chỉ Sơn 500 năm là đáng đời."
"Con nói câu chuyện về đứa cô nhi thả trôi sông dấu vết cố ý sắp đặt quá cao, một người muốn xuất gia thì xuất gia là chuyện tất nhiên, Phật môn không phải nơi che chở cho người cùng đường."
"Ông ấy còn nói ngươi kể Phật Đạo tranh đấu là không nên, khiến gây ra xích mích, không dễ xử lý." Con khỉ già nhàn nhã thuật lại lời Huyền Trang:
Vân Sơ lần nữa thất vọng:" Chỉ thế thôi à?"
Con khỉ già gật đầu xác nhận:" Chỉ có thế thôi, ông ấy giờ càng ngày càng giống bức tượng Phật."
Vân Sơ cũng nghĩ vậy, giống như một người nhổ nước bọt lên trời, cuối cùng rơi vào mặt mình, bịa ra câu chuyện thú vị về một pho tượng Phật, chẳng làm thay đổi bản chất người ta là một pho tượng Phật, chỉ làm nhiều người biết ông ta là Phật.
(*) Tây Du Thích Ách Truyện là tên khác của Tây Du Ký lấy từ câu thơ mở đầu truyện: Thích ở đây là diệt trừ xóa bỏ, ách là kiếp nạn, tai ách. Nên có thể hiểu là câu chuyện diệt trừ tai ách trên đường đi về phía tây.