Trong ba ngày tiếp sau đó Vân Sơ đã liên hệ với các lý trưởng ngoài thành, triệu tập bốn nghìn lao dịch, mặc dù độ nguy hiểm của hoạt động này không cao, dù gì vẫn là đi săn, chuyện này người ngoài thành hiển nhiên có kinh nghiệm hơn người trong thành.
Sáng hôm đó Vân Sơ dẫn theo Vân Na, Đại Phì, Bát Phì, Thập Phì cùng mấy chục người bất lương đợi sẵn đợi sẵn ngoài cổng phường Tấn Xương, tới thẳng bắc cấm uyển phía sau hoàng cung.
Ba phía tây, nam, đông của Trường An đều là nơi dân cư trù phú, chỉ có phương bắc là vùng hoang vu.
Năm xưa Đại Hưng thành là tiền thân của Trường An bây giờ do Vũ Văn Khải xây nên, ông ta từ trong đống người chết Nam Bắc triều chui ra, thời buổi đó khắp nơi đánh nhau, chết cả nhà là chuyện cơm bữa. Cho nên cung thành đặt ở phương bắc là để tiện mở cửa bỏ trốn.
Giờ giang sơn Đại Đường vũng vàng rồi, nên phía bắc chỉ để làm nơi săn bắn thôi.
Khi Vân Sơ tới cấm uyển liền nghe thấy tiếng trống thăng trướng của chủ tướng.
Hay dở gì cũng từng làm đại đầu binh ở Tây Vực, Vân Sơ tất nhiên biết tính nghiêm túc trong việc này, vội vàng dẫn binh mã bản bộ mau mau tới quân trướng. Nhìn rất nhiều người đang xếp hàng báo danh đi vào, y cũng xếp hàng ở phía sau. Trong tiếng trống tùng tùng, báo danh xong được đám thân binh cho vào.
Không có gì bất ngờ, Lý Tích xưa nay nổi tiếng cẩn thận, dù là hoạt động săn bắn, vẫn lấy tiêu chuẩn hành động quân sự ra là bình thường.
Nơi này là quân trại tiêu chuẩn, có rào gỗ bao quanh, cổng lớn đủ để lính canh đứng bên trên, cách một đoạn có tháp canh, từ ngoài tới trong đều đều cắm chông, binh sĩ đi qua đi lại tuần tra. Nhìn tuyết đọng trên người binh sĩ đứng thẳng tắp canh gác các nơi, làm người ta yên lòng, sự vũ dũng của người Đường chưa mất.
Vân Sơ để Vân Na và Đại Phì ở ngoài, một mình vào quân trướng, vừa vào trong liền thấy Lý Hoằng được đặt ở một cái ghế rất cao đang ngủ gật, Lý Tích mặc giáp nhẹ ngồi ở vị trí chủ soái, trên bàn cắm đầy lệnh tiễn.
Từng lệnh tiễn được ném ra, các lão tướng nhận lấy, dẫn nhân mã của mình tới mục tiêu.
Vân Sơ không có cơ hội nhận lệnh tiễn, đám dân tráng y dẫn theo cũng bị đám lão tướng phân chia hết sạch. Còn may vẫn để lại cho y hai mươi mấy người bất lương làm thân vệ.
Trong chớp mắt đại trướng chỉ còn lại bốn người Vân Sơ, Lý Tích, Lý Hoằng và Tiết Nhân Quý.
Vân Sơ vốn chuẩn bị thực hiện kế hoạch giá họa của mình, có điều lão già Lý Tích không đi, khiến kế hoạch của y tạm thời chưa thể chấp hành.
Nói thật, Vân Sơ không thích Lý Tích một chút nào hết, lão già này ngay từ ngày đầu gặp y đã không cho y chút cơ hội phản kháng nào rồi, mọi việc phải nghe ông ta an bài. Chênh lệch thực lực quá lớn, mọi mưu mô thành vô nghĩa.
So ra Vân Sơ thích Lương Kiến Phương hơn, vì ông ta hào sảng và ... Dễ lừa.
Y muốn lờ Lý Tích đi, Lý Tích không bỏ qua cho y:" Tay cầm dao cắt hươu chia thịt chính là lễ thiên tử, lần này Hoằng hoàng tử cầm dao, ngươi thấy ngươi nên được chia bao nhiêu?"
Vân Sơ nghiêm mặt đáp:" Trên ban cho, dưới không dám từ chối."
"Hoằng hoàng tử còn nhỏ, nên lần chia thịt này do lão phu giúp đỡ, ngươi thấy sao?"
"Không hay, đây là lễ thiên tử, bất kể Hoằng hoàng tử có biết chia thịt không, có cầm được dao cắt hươu hay không đều là quyền lực của hoàng tử. Ti chức cho rằng, dù chỉ được chia một cái mông lợn cũng là chuyện mừng của thần tử."
Lý Tích mỉm cười:" Ngươi nói có lý lắm, có điều làm thế quá cẩn thận rồi, giống cách làm của tiểu nhân."
Vân Sơ chắp tay:" Anh công khi dùng binh lấy cẩn thận nổi danh thiên hạ, sao giờ lại coi thường người cẩn thận chứ? Còn nữa, bây giờ con mồi vẫn ở trong núi, chúng ta chẳng có gì cả đã chia thịt có phải sớm quá không?"
Lý Tích cười ha hả:" Không sớm, không sớm, lão phu là chủ soái thì làm gì có chuyện tay trắng trở về?"
Vân Sơ liếc nhìn Tiết Nhân Quý, tên này toàn thân trọng giáp đứng sau lưng Lý Hoằng không nhúc nhích:" Nhân Quý huynh là cung vệ, càng được bệ hạ phái tới hộ giá cho Hoằng hoàng tử, ti chức thấy do huynh ấy chia thịt là hợp lý nhất."
Tiết Nhân Quý nghe vậy đưa mắt nhìn Vân Sơ, ánh mắt như xoáy vào tim, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì đó.
Lúc này Vân Na ở ngoài đã hết chịu nổi, rón rén dẫn Đại Phì đi vào đại trướng, hành vi của nó làm gì qua mắt được ai chứ, có điều cũng không ai lạ Phật nữ mấy lần cầm đèn cho Huyền Trang đại sư này? thế nên đành phải lờ đi. Đại Phì rất khôn, nó vừa đi vừa đảo mắt nhìn ba người kia, tựa hồ chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức báo động, Lý Hoằng đang ngồi trên ghế tỏ vẻ nghiêm túc tức thì sống lại, hai mắt sáng lên, trước mặt mọi người vươn tay ra đòi Vân Na bế, thế là nó bị trộm mất.
Tiết Nhân Quý mặt hơi co giật, chỉ là đảo mắt qua thấy Lý Tích đứng im như tượng mắt không nhìn ngang, Vân Sơ thì vẫn giữ nụ cười nhẹ, hắn đánh đứng tại chỗ, dù sao đây là quân trại, không có gì nguy hiểm, nếu Hoằng hoàng tử ra ngoài, nhất định có cung vệ báo cáo.
Cả ba người kia đều không có bất kỳ hành động gì ngăn cản, cứ đứng im đó, hai đứa bé đó rón rén dẫn theo Đại Phì như trộm ăn vụng, còn che miệng cười lẩn dần cửa đại trướng. Đợi khi bọn chúng đi mất rồi, Lý Tích mới hít một hơi lên tiếng tiếp tục câu chuyện như không có gì xảy ra:" Lão phu biết mà muốn các ngươi tương thân tương ái là chuyện không thể."
Tiết Nhân Quý bước lên một bước:" Phải thử mới biết."
Vân Sơ cười dài:" Không cần thử, ta không đánh lại huynh đâu."
Lý Tích nhìn sang Tiết Nhân Quý:" Để ngươi giúp Hoằng hoàng tử chia thịt thì ngươi chia thế nào?"
Tiết Nhân Quý ưỡn ngực nói:" Tất nhiên là làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít."
Vân Sơ lập tức vỗ tay:" Rất hay, vô cùng công bằng, huyện Vạn Niên ta lần này huy động hơn 5000 người, trong khi có hơn 6000 người tham gia cuộc đi săn mùa đông này, như thế có phải bọn ta được chia năm phần sáu?"
"Đa tạ Tiết tướng quân trượng nghĩa."
Nói xong chẳng đợi hai người kia kịp phản ứng, thi lễ rời đi luôn.
Lý Tích thở dài:" Ngươi quá thật thà rồi, vài thứ nên học y một chút."
"Hành vi tiểu nhân thôi." Tiết Nhân Quý chẳng để trong lòng, chẳng coi Vân Sơ vào mắt: