Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 341 - Q2 - Chương 122: Bắt Con Gấu Mèo Về Nuôi.

Q2 - Chương 122: Bắt con gấu mèo về nuôi. Q2 - Chương 122: Bắt con gấu mèo về nuôi.

Hiện giờ vẫn là xác định phạm vi săn bắt, cách cuộc săn thực sự ba ngày.

Vân Sơ tìm ở trong rừng một cái cây lớn rất thích hợp làm nhà trên cây, thế là y phái người bất lương đem hết cây cối xung quanh chặt đi, để ra một khoảnh đất trống chừng một mẫu.

Không những thế y còn san phẳng mảnh đất này, lấy cát ở con sông gần đó lên trải một lớp.

Tiếp đó lột vỏ những cây bị đốn hạ, cưa thành từng khúc, dùng đinh sắt cỡ lớn đóng cành cây lên đại thụ, dần hình thành một căn nhà gỗ năm sáu mét vuông.

Cuối cùng trải lớp vải dầu trên nóc nhà, trải lượng lớn thảm lông lên sàn, thế là một căn nhà gỗ đẹp đẽ, ấm cung hình thành.

Căn nhà trên cây này Vân Sơ để lại cho Vân Na và Lý Hoằng, y không định mang theo hai thứ gánh nặng này đi săn.

Quả nhiên Vân Na và Lý Hoằng nhìn thấy căn nhà gỗ thì quên luôn chuyện đi săn, cười hì hi ha ha leo lên leo xuống chơi, làm đám cung nhanh hầu hạ Lý Hoằng mệt phờ.

Tiết Nhân Quý thấy Vân Sơ không tiếc công sức nịnh bợ Lý Hoằng, ánh mắt nhìn y càng thêm khinh bỉ.

Vân Sơ chẳng bận tâm tới ánh mắt Tiết Nhân Quý, y xưa nay luôn là người chỉ chú tâm vào việc mình làm, người hay việc không ảnh hưởng tới chuyện của y thì thế nào cũng được.

Dẫn theo năm người thân thủ tốt nhất vào bãi săn, vỗ vỗ đầu Đại Phì mấy cái dặn nó ở lại nơi này trông nhà, rồi để lại Vân Na, Lý Hoằng ở đại bản doanh cùng Lý Tích.

Bắc cấm uyển là một dải đồi núi mấp mô, ba mươi dặm theo hướng đông tây, một trăm hai mươi dặm theo hướng nam bắc thuộc về phạm vi săn bắn.

Tìm quản sự cấm uyển nghe ngóng, quản sự hoàng gia kiêu ngạo nghe nói Vân Sơ muốn đi săn hổ thì chỉ về phía bắc:" Nơi đó có ba con hổ, cứ thoải mái, phía tây nam còn có gấu lớn, loại ngực mang hình trăng cong, trong rừng truc còn có gấu khoang ... Chỉ cần có bản lĩnh, săn gì cũng được."

Nghe nói trong rừng trúc có gấu mèo, Vân Sơ làm sao nhẫn nại được, trước kia tới cơ sở nuôi gấu trúc, nhìn chúng béo tròn béo trục, Vân Sơ nằm mơ cũng muốn nuôi một con, giờ làm sao có thể bỏ qua cơ hội, trúc trong phường lại nhiều như thế, đúng là ý trời.

Có điều đã an bài phạm vi săn bắn, mình không tiện bứt dây động rừng, đành kiên nhẫn cùng Lý Thận phụ trách phía bắc tụ họp. Tóm lại chuyến này dù thế nào cũng phải kiếm ít gấu mèo về.

Thứ đó ở thời đại trước kia là quốc bảo, còn ở Đại Đường, cái thứ sinh vật gì cũng ăn này thuộc về loài đại hại phải diệt trừ.

Khi thấy Lý Thận thì tên này đang khoan khoái nằm trong ao nước nóng giữa tuyết trắng, vừa uống rượu vừa hưởng thụ mỹ nhân trần truồng xoa bóp, trong đó có một mỹ nhân rất giỏi lặn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên đổi khí.

Vân Sơ bôn ba rừng núi nửa ngày trời thấy rất khát, vớt vò rượu Lý Thận ngâm dưới nước nóng lên, là hoàng tửu mùi vị rất khá, khiến người ta muốn một hơi cạn sạch.

"Vương gia, thần nhớ quy củ đi săn đâu phải thế này." Vân Sơ đặt vò rượu xuống mới nói:

"Ngươi vừa uống rượu không hỏi xin mà dám nói quy củ với ta à?" Lý Thận lười nhác đáp:" Không thế này thì thế nào, muốn ta đích thân dẫn người đi soát núi à? Nếu phụ hoàng ta dẫn đội, ta nhất định sẽ mặc giáp da, truy sát dã thú khắp thế giới."

"Còn bây giờ ta phải thế này, tất cả mọi người mới tiếp nhận."

Vân Sơ lại uống ngụm rượu nữa:" Thà chẳng làm thân vương còn hơn, với bản lĩnh của vương gia, thi lấy tiến sĩ dễ như trở bàn tay."

"Ai nói không phải đâu, phú quý mình giành được mới là phù quý thật, còn thứ được ban cho thì cũng dễ dàng bị đoạt mất." Lý Thận nhìn Vân Sơ phóng túng uống rượu của mình, còn ngắm nghía nữ nhân của mình chẳng giận, còn hâm mộ:

"Ta sinh ra đã là vương, còn ngươi là tên tiểu binh, khổ chiến ở Tây Vực mới thành một quan tòng bát phẩm bé xíu, ta vẫn là vương."

"Ngươi có thể dần dần leo lên, hưởng thụ lạc thú trong quá trình đó, đến khi già rồi, hùng tâm tráng chí đã hết, có thể hưởng thụ thành quả phấn đấu của mình, lúc đó có thể nhàn nhã thưởng tuyết ngắm mai, kể cho con cháu sự tích oai hùng của mình."

"Còn ta thì chẳng có gì thay đổi hết, chỉ có một đường thẳng dài dằng dặc buồn chán tới khi cái chết đưa ta đi."

Khi nói những lời chua chán chán chường này Lý Thận đã đuổi những mỹ nhân trần truồng đi, không cho Vân Sơ nhìn thêm.

Không biết có phải Lý Thận đã say rồi không, dù sao thì giọng hắn đầy hơi men.

Lời kẻ say thì Vân Sơ không cần suy nghĩ xem trong đó có hàm nghĩa gì hay không.

Ngày hôm đó Vân Sơ lấy rượu của Lý Thận, cùng dân tráng đi trong núi, gõ chiêng la đuổi dã thú tới địa điểm dự định.

Ngày hôm sau Vân Sơ vừa mở mắt ra liền thấy Vân Na và Lý Hoằng, hai đứa bé này phát hiện không thấy y đâu nữa liền không chịu ở lại doanh trại, Lý Hoằng kiên quyết ra lệnh Tiết Nhân Quý đưa nó đi tìm Vân Sơ. Không thấy Đại Phì đâu, có lẽ nó ngửi thấy mùi dã thú nên không theo, hoặc đơn giản vì cái nhà trên cây quá ấm áp, dù sao ở trong nhà độ vô dụng của nó chỉ kém Vân Na chút xíu vì nó ăn ít hơn thôi.

Trước mặt Lý Hoằng, Tiết Nhân Quý không có chút ý thức phản kháng nào, dù biết nó chỉ là đứa bé bốn tuổi vẫn nghe theo.

"Hôm nay chúng ta đi bắt gấu khoang!" Nếu chúng tới đây rồi Vân Sơ không đuổi đi nữa, sảng khoái tuyên bố mục đích:

Lý Hoằng nhảy lên vỗ tay:" Ta nghe phụ hoàng nói, năm xưa hoàng tổ từng giết 20 con gấu khoang, còn cả một con hổ."

"Không, không, không! Chúng ta không giết gấu khoang, mà là bắt, chúng ta sẽ mang một ít về nuôi." Vân Sơ lập tức uốn nắn ngay suy nghĩ sai lầm này, gấu mèo trong ý thức của y là không được giết:

"Nuôi lớn rồi ăn thịt phải không?"

Thằng bé này hỏng mất, ai lại đi ăn thứ đáng yêu đó, Vân Sơ nghiêm túc nói:" Không ăn thịt, thịt gấu khoang không ngon đâu, có điều thứ này nuôi chơi thích lắm. Chúng ta sẽ bắt gấu khoang về nuôi, để nó lớn lên cùng mình, không phải hay sao?"

"Vậy chúng ta phải bắt thế nào?" Vân Na và Lý Hoằng cùng hỏi, hai đứa bị Vân Sơ thuyết phục trong chớp mắt:

Bình Luận (0)
Comment